Không phải chứ, ta đâu có cần sinh mệnh và linh hồn của ngươi đâu! Tâm tính Mạnh Phù Dao đang bực bội nên chẳng buồn để ý nữa, nàng bước nhanh đến trước mặt thiếu niên kia, không nói hai lời, giơ tay đoạt lấy cung tên trong tay hắn, lắp tên kéo cung, đứng vũng vàng trên mặt đất nhắm thẳng hồng tâm.
Lập tức có tiếng người cười khinh bỉ vang lên --- Thiết Thành lập tức bắn những tấm bia đang di động, độ khó lớn hơn gấp trăm ngàn lần bắn bia bất động, trong lòng mọi người đều chắc chắn thành chủ người Hán nhỏ xíu ẻo lả kia, nhất định sẽ thảm bại.
Mạnh Phù Dao mắt điếc tai ngơ, giờ phút này trong lòngg nàng vô cùng buồn bực, không hiểu sao lại cứ tức tối suốt, tựa hồ như những buồn bực tức tối này hoá thành một mũi tên nhọn găm ở ngực nàng. Nàng cười lạnh lẽo, từ từ kéo cung cong, nhắm ngay hồng tâm, cũng lúc đó một tràng cười la hét ầm ĩ vang lên.
Đầu mũi tên sắt đen sì trước mắt, hồng tâm nhỏ bé từ từ phóng đại, hai điểm đen và đỏ hợp thành một đường thẳng tắp với tầm mắt nàng, suy nghĩ trong đầu nàng lúc này bỗng nhiên trở nên rời rạc.
Nhân sinh cũng giống như một mũi tên bắn vào không trung, có thể xuyên qua sương lạnh giá buốt, xuyên qua những nỗi đau thương trên thế gian, nhưng lại bất lực trước vách ngăn núi đá, số mệnh con người cũng như vậy sao!
Ý trời muốn đùa bỡn với con người như vậy sao?
Cứ như vậy thì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208337/quyen-2-chuong-17-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.