Đêm mười sáu tháng ba, Đại Bi Tự.
Hoa đào nở diễm lệ, Lâm Nhi cùng Bạch ca ca đã cùng nhau ngồi ngắmhoa đòa ba năm. Tối nay Bạch Trọng Mưu đặc biệt vụng trộm đưa Lâm Nhi ra ngoài, đến một vách núi nho nhỏ, một gốc đào cô linh sinh trưởng bênvách đá, trổ hoa đỏ rực như lửa giận cuồng thiên, vầng trăng tròn phíatrên ngọn cây lặng lẽ lộ ra một nửa sáng tỏ.
Vạn vật yên tĩnh, ngay cả Lâm Nhi cũng như ngừng thở.
Bạch Trọng Mưu đỡ nàng, quay đầu cười khẽ, "Vẫn luôn muốn đưa muộitới nơi này. Hiện tại cuối cùng cũng có thể." Nàng có chút e lệ nở mộtnụ cười tinh thuần như vầng trăng sáng tỏ, như gió xuân thổi đến, tìnhcảm của thiếu nữ mới lớn, quả thực mông lung khó tả.
Hắn hoa mắt ngây người một hồi lâu, hít sâu mùi hương thiếu nữ lẫnvới mùi hoa đào. Hơn hai năm, vẫn luôn cảm thấy càng ngày càng thích.
Người như hắn, cũng biết đến 'thích'.
"Ta múa kiếm cho muội xem." Hắn rút thanh Thu Thủy Hàn, hào quang bốn phía. Cánh hoa phiêu linh, thân ảnh di động, sáng tỏ dưới ánh trăng,tay áo phất nhẹ, giống như phát sáng, múa cùng ánh kiếm sắc bén.
Lâm Nhi lẳng lặng nhìn vị công tử thanh tao lịch sự trước mắt. Nghĩtới lần đầu tiên gặp hắn, hắn tựa như tiên nhân ngồi giữa suối nước, vẻmặt lạnh lùng như sương. So với hiện tại, gương mặt như giai nhân, mỉmcười như gió xuân. Nàng cũng không ngốc, ngược lại, nàng kế thừa sựnhanh nhạy của phụ thân.
Nàng cũng dần dần hiểu được, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-cu/2963555/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.