Mắt thấy Trác Dạ Húc chìm vào hôn mê, Ngải Cửu bất chấp trong xe còn có người liền kêu gào tên của Trác Dạ Húc, khóc thành tiếng. Tiếng khóc chấn động đến nỗi khiến Hứa Nghị gần như không cầm được tay lái. Hắn từng nghe Trác Dạ Húc pha trò trước mặt Hạ Chu Diễm rằng thiếu gia là tên yếu bóng vía thích khóc, nhưng hắn chưa từng thấy lần nào, năm năm nay, đây chính là lần đầu tiên hắn thấy.
“Thiếu gia, cậu gọi một cuộc điện thoại tới bệnh viện trước đi.” Đến bệnh viện cần phải lái xe khoảng mười phút.
“Điện thoại… phải rồi, điện thoại…” Ngải Cửu cố gắng đè nén tiếng khóc, cuống quýt lục áo Trác Dạ Húc tìm điện thoại, tìm được điện thoại lại cảm thấy nó nặng đến ngàn cân, cầm trong tay mà như muốn rơi xuống, thử hai lần vẫn không mở được. Thử lần thứ ba thì điện thoại vang lên, là bệnh viện bọn họ muốn tới gọi đến. Gầm nhẹ một tiếng hất cảm giác sợ hãi chết tiệt kia qua một bên, nhanh chóng ấn nút nghe… “Ông… ông nói cái gì…”
Cùng thời gian đó, Trác lão gia ở Trác gia cũng nhận được một cuộc điện thoại tương tự…
“Lão gia…”
Trác Sĩ Xá giơ tay bảo hắn đừng nói chuyện, tay trái giương cao ống điện thoại, chăm chú nghe, quả nhiên có người nói: “Cậu nói số máu Húc Nhi lưu trữ tại bệnh viện… vừa… bị cướp sạch?” Thanh âm lớn như chuông đồng khiến người nghe đau tai, càng khiến người ta khiếp sợ.
“Phải… xin lỗi, Trác lão tiên sinh… trong tay những người đó cầm súng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-bang-the-huu/3258650/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.