Giang Đông vừa đi khỏi, Lý chính liền tìm đến Giang Đình Chu.
“Năm nay cuộc sống trong thôn đã khá hơn nhiều, tộc trưởng dự tính mở lại tộc học. Dù không thể đào tạo ra Trạng nguyên, thì ít nhất cũng giúp con cháu trong tộc biết chữ, hiểu đạo lý, lỡ đâu cơ duyên đến, có lẽ Giang thị tộc ta cũng có cơ hội làm rạng rỡ tổ tông.”
Trước khi xảy ra nạn hạn hán, trong thôn vẫn luôn tổ chức tộc học.
Tiền mời thầy là do tộc chi trả, nghĩ rằng đã tốn tiền rồi, thêm một người đi học nữa thì bạc mới chi ra đáng giá, lúc đó hầu hết trẻ con trong thôn đều được đưa vào học đường.
Đương nhiên cũng có người không muốn đi học.
Có người cho rằng việc đọc sách làm lỡ dở việc đồng áng.
Lại có người nghĩ, đi học cần phải tự mua bút mực giấy nghiên, đây là lãng phí bạc.
Vì đủ loại nguyên nhân, số người kiên trì đến cùng không có mấy.
Giang Đình Chu chính là nhờ hồi nhỏ được học hai năm nên mới biết chữ.
Nghe rõ ý của Lý chính, Giang Đình Chu hỏi: “Thúc, ta cần làm gì?”
Lý chính đưa cho hắn một lượng bạc: “Đây là tiền đặt cọc do tộc chi ra, ngươi dành chút thời gian, đóng bàn ghế cho học đường, chúng ta sẽ tính toán thừa thiếu sau.”
Mở học đường là chuyện lớn, Giang Đình Chu trước đây từng được hưởng lợi, lúc này cũng sẵn lòng phối hợp với sự sắp xếp của Lý chính.
“Mười bộ bàn ghế thúc thấy có đủ không?”
“Đủ rồi, mấy năm trước hạn hán, trẻ con trong thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946731/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.