Đọc sách một lát, cơn buồn ngủ ập đến. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Ôn Thiển vẫn còn nhớ thu hồi cẩm nang sinh tồn vào không gian.
Một số chuyện, chỉ cần mình nàng biết là đủ, không cần phải để người khác đều rõ.
Giang Nguyệt quay đầu lại nhìn, thảo nào không có động tĩnh gì, hóa ra là ngủ rồi.
Nàng lấy cuốn du ký của Ôn Thiển đặt sang một bên, còn đắp chăn mỏng cho nàng, lúc này mới tiếp tục làm việc kim chỉ.
Trước đây ở thôn Đào Hoa, Giang Nguyệt mỗi ngày đều có công việc làm không hết, ban đêm có thể ngủ một giấc an ổn đã là chuyện đại may mắn.
Còn ban ngày muốn nghỉ ngơi, đó là chuyện hoàn toàn không thể.
Giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh chưa kể, ngay cả việc đồng áng cũng có phần của nàng.
Hai năm nay tuy không thể trồng trọt, nhưng nàng muốn ở nhà nghỉ ngơi thì chẳng khác nào nằm mơ.
Làm xong việc nhà, nàng lại phải lên núi xuống ruộng tìm đồ ăn.
Thói quen nhiều năm đã hình thành, Giang Nguyệt lúc này chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Thậm chí còn cảm thấy làm kim chỉ cũng xem như là nghỉ ngơi.
Nàng lặng lẽ làm công việc của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn tẩu t.ử một cái, khóe miệng Giang Nguyệt luôn mang theo ý cười.
Một cuộc sống hòa thuận như thế này, trước kia nàng căn bản không dám nghĩ tới.
Chỉ cần ca ca và tẩu t.ử không ghét bỏ, nàng muốn cả đời không lấy chồng, cứ thế này sống qua ngày. Đối với nàng mà nói, đó đã là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4906183/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.