Chỉ đến khi thái giám truyền chỉ lấy lá thư ra, hoàng hậu mới tin.
Trên thư chỉ có năm chữ:
“Ngươi c.h.ế.t, Ôn gia sống.”
Đế hậu đều mất, cả nước thương tiếc.
Đặng Ngọc Thần đăng cơ làm đế, giữ tang ba tháng.
Ba tháng sau, ta được sắc phong làm hoàng hậu.
Lữ Triển Nhan làm quý phi, Tần Thư Dự làm Thục phi.
Những cơ thiếp còn lại đều là mỹ nhân, bảo lâm có phẩm cấp.
Ta cũng giữ lời, để Tề Thải Vi lúc này đã thành Thái quý phi giả c.h.ế.t xuất cung.
Đêm trước khi giả c.h.ế.t, Tề Thải Vi đến gặp ta lần cuối.
Nàng hiểu cả đời còn lại sẽ nằm trong bàn tay ta, nên khiêm nhường, cúi mình hết mức.
Ta hỏi nàng muốn đi đâu, nàng nói muốn về Khiêm Dương:
“Hoàng hậu c.h.ế.t rồi, Ôn gia vẫn còn. Ta muốn để Ôn thị diệt môn.”
Ánh mắt Tề Thải Vi lóe lên vẻ độc liệt.
Ta lắc đầu ngăn nàng:
“Năm đó những chuyện ấy, tiên hoàng hẳn đã tra xét rõ ràng ngay khi gặp ngươi rồi. Tiên hoàng không xử Ôn thị là muốn giữ thể diện cho Thái tử, dẫu sao đó cũng là ngoại gia của Thái tử.”
Tề Thải Vi tưởng ta muốn ngăn nàng báo thù, mím môi không nói.
Ta đỡ nàng dậy, vỗ nhẹ tay nàng:
“Muội tốt của ta, cứ yên tâm. Những gì Ôn thị làm, ta đều biết rõ. Chúng không chỉ coi mạng người như cỏ rác, mà còn lén buôn bán muối, sắt, ngựa, rượu. Công tư đều phạm. Hạng ăn trong nồi lại đạp đổ nồi như vậy, ta tuyệt đối không tha.”
“Muội có bằng lòng vì ta mà ẩn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021257/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.