Tay nàng cũng chẳng rảnh rỗi, cứ nghịch cây trâm Phượng Cửu Vĩ trong lòng bàn tay. Phượng Cửu Vĩ… chỉ có hoàng hậu mới được cài.
Bộ dáng ấy, chẳng qua là muốn khoe với ta rằng nàng đã chẳng còn là người xưa nữa.
Ta giả vờ không biết, nhấp một ngụm trà, khen vài câu.
“Nương nương cũng là người thích trà, mai ta bảo phụ thân mang ít trà ngon năm nay cất trữ sang cho nương nương thưởng thức.”
Ý trong câu ấy là: thứ ngươi tự hào, ở chỗ ta chỉ là chuyện thường, thậm chí ta còn có nhiều hơn.
Tay Tề Thải Vi khựng lại, rồi nàng nói với thị nữ:
“Các ngươi lui xuống cả đi, bổn cung muốn nói vài lời tâm tình với Thái t.ử phi.”
Trong điện chỉ còn lại ta và nàng.
Ta không mở lời trước, chậm rãi thưởng trà.
Một lúc lâu, Tề Thải Vi rốt cuộc không nhịn được, nói:
“Thái t.ử phi hôm nay đến có chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự đến uống trà với bổn cung?”
Ta đặt chén xuống, mỉm cười:
“Lâu rồi không gặp nương nương, thậm chí còn nhớ nữa là. Hôm nay đến bái kiến, quả thật thấy nương nương sống rất tốt, chẳng còn chút bóng dáng của năm xưa.”
Tề Thải Vi khẽ cười lạnh:
“Thái t.ử phi đang nhắc bổn cung đừng quên gốc rễ sao?”
“Quý phi nương nương nói vậy, Phù Âm lại nhớ đến một chuyện thú vị.”
Ta nhàn nhạt nói:
“Năm ta bảy tuổi, phụ thân cho ta một con ch.ó nhỏ, nó đáng yêu vô cùng. Ta nuôi nó rất kỹ, mỗi bữa đều cho ăn thịt. Chẳng bao lâu bộ lông nó bóng lên như dầu.”
“Dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021256/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.