Để mặc ánh mắt khinh bỉ, chê cười của mọi người rơi xuống người Ôn Diệu Ý.
Đợi khi tiếng ca múa nổi lên, vũ cơ yêu kiều lên sàn biểu diễn, bầu không khí mới dần náo nhiệt.
Quan viên cũng như các phu nhân đều bắt đầu nâng chén liên tục.
Ôn Diệu Ý cũng lại gần, nâng chén với ta:
“Tẩu tẩu, Diệu Diệu nông cạn, trước đây có chỗ nào thất lễ với tẩu, hôm nay xin bồi tội.”
Ta mỉm cười dịu dàng quen thuộc:
“Ôn muội muội ngây thơ đáng yêu, ngay cả ta cũng rất quý muội. Nếu không nhờ muội quản việc trong phủ thời gian này, ta đâu có thể sống an nhàn vậy.”
“Chỉ là ta đang mang thai, không tiện uống rượu. Hôm nay là sinh thần muội, muội mới nên uống nhiều một chút.”
Ôn Diệu Ý cố nhịn hận, chu môi:
“Đây là rượu quả, người có t.h.a.i cũng uống được. Chẳng lẽ tẩu còn sợ muội hạ độc?”
Ta thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
“Thôi được, hôm nay vui, ta cùng muội uống một chén.”
Một chén cạn sạch, Ôn Diệu Ý tươi cười rạng rỡ:
“Uống chén này xong, ân oán giữa muội và tẩu đời này coi như xong.”
Nói xong, nàng ta nâng chén đi đến bàn các quý nữ kính rượu.
Dù sao cũng là muốn tránh xa ta.
Đợi ta bắt đầu trúng độc.
Trong điện tiếng chạm ly vang lên liên tục, tiếng tơ sáo không dứt.
Vũ cơ dẫn đầu có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, mỗi lần vung tay áo đều mang theo một làn hương lạ.
Tựa như mùi thảo dược, lại giống hương liệu, khiến người ta khoan khoái, bất giác muốn say.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021249/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.