Đông Cung giờ do Ôn Diệu Ý quản lý, nghe tin sinh nhật và yến tiệc Trung Thu tổ chức cùng một lúc, chẳng những quan viên, quyền quý mà còn có Hoàng thượng và Hoàng hậu đến tận nơi.
Đây thực sự là vinh quang tột bậc, cực kỳ danh giá.
Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Diệu Ý đã hoàn toàn xem mình là nữ chủ nhân Đông Cung.
Bất cứ thứ gì, cũng phải đắt nhất, tốt nhất.
Nàng ta là một quý nữ không sở hữu gì, đương nhiên không có nhiều ngân lượng.
Vượt quá ngân khố Đông Cung, cũng chỉ dựng nổi nửa bề mặt mà thôi.
Dẫu Hoàng hậu có thân thiết với nàng ta đến đâu, nàng ta cũng không thể với tay lấy tiền.
Thế nên, nàng ta đ.á.n.h ý vào của hồi môn của ta.
Ta để Thẩm Trúc đứng bên canh chừng, muốn gì thì lấy nấy.
“Đây đều là những vật quý mà lão gia và phu nhân đã tinh chọn từ hàng vạn món, nếu để Ôn cô nương đem đi, sau này muốn lấy lại cũng khó.”
Ta lạnh lùng cười: “Không, nàng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Những thứ c.h.ế.t tiệt ấy tính gì, lấy thì cứ lấy.
Ta chỉ để nàng ta có mạng mà lấy, chứ không có mạng mà tiêu.
Trong yến tiệc Trung Thu, Ôn Diệu Ý mặc vàng đội bạc, trang điểm rực rỡ như chim công.
Mặc trang phục tông sáng rực hơn cả thái t.ử phi chính thất như ta.
Đặng Ngọc Thần cũng ban cho nàng ta đủ mặt mũi, dù cùng ta mặc y phục màu sắc tương tự, nhưng nhìn kỹ, hoa văn trên thắt lưng hắn lại giống với trang phục của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021248/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.