Hai người trải qua một phen cố gắng được lão gia tử đồng ý, về khu giải trí “Hoàng cung” Lam Tịch bôi thuốc chăm sóc vết thương cẩn thận cho cha. Hàn Vân Long liên tục tĩnh dưỡng nửa tháng mới hoàn toàn khỏe lại, Lam Tịch một tấc cũng không rời ở cạnh cha chăm sóc “Lam Tịch, cha muốn uống nước.” “Đến đây đến đây.” Lam Tịch nhanh chạy hai bước đem nước cho cha. “Con “uy”(*) cha đi!” (*)uy: mớm/ cho ăn trong trường hợp này, cơ mà cho vào thấy kì kì “A, cha, vết thương của cha rõ ràng đã tốt hơn, sao còn muốn con uy?” “Ai nha, miệng vết thương lại bị vỡ, đau quá!” Hàn Vân Long lộ ra sắc mặt đau đớn, Lam Tịch đau lòng không thôi. “Rồi rồi rồi, con uy cha, cha đừng động đậy.” Lam Tịch trong lòng ngầm bực, cha chính là làm nũng mà… Hàn Vân Long mặt cười xấu xa để con trai bảo bối hầu hạ mình, uống nước xong xoay người một cái đem Lam Tịch đè dưới thân, hôn môi mãnh liệt…. Ba ngày sau Lam Tịch triệu tập thủ lĩnh các bang hội đến biệt thự gặp mặt, nơi này lão gia tử từng mang ba đứa cháu đến chơi. Xe hơi sang trọng chạy đến, Lam Tịch mặc âu phục màu xám bước xuống xe, nhìn xe hơn đầy xung quanh cùng vệ sĩ, mọi người thấy cậu đến thì lễ phép cúi chào. Vào biệt thự mấy thủ lĩnh đã đến đông đủ, lão gia tử cũng đã ngồi bên trong “Tiêu đường chủ, đã lâu không gặp!” Lam Tịch gật đầu ý chào một cái “Hắc Đằng tiên sinh, đã lâu không gặp.” Mấy người khác cũng lần lượt chào hỏi Lam Tịch nói chuyện một chút xong mấy người kéo nhau đến phòng họp. Lam Tịch ngồi trên chủ vị, sáu người còn lại ngồi hai bên. “Không biết Tiêu tiên sinh hôm nay mời chúng ta đến có chuyện gì?” “Cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn nói với mọi người, thực ra tôi không phải họ Tiêu…” Hàn lão gia tử nhắm mắt dưỡng thần im lặng, những người còn lại cũng không phản ứng gì, Lam Tịch cười khẽ một chút, gỡ mặt nạ trên mặt ra, mọi người đều mở to hai mắt nhìn, cảnh này nhìn cỡ nào giống phim kinh dị? Đến khi lộ ra khuôn mặt thanh tú mà quen thuộc, mấy người này nhận ra cậu – cháu trai Hàn lão gia tử. “Tôi là Hàn Lam Tịch, cháu hàn lão gia tử, mọi người hẳn đã biết tôi.” “Hừ, không ngờ là cậu?” Lam Tịch theo tiếng nhìn lại, hóa ra là Nguyên Điền. Nguyên Điền bị độc dược của cậu tra tấn hơn ba năm mấy hôm trước mới giải độc, giờ đây thấy mặt cậu mắt đỏ lên thù hận, đứng bật dậy “Nguyên Điền, đã lâu không gặp!” “Sớm biết là cậu, tôi – Nguyên Điền gia chắc chắn không quy phục.” Lam Tịch nhấp một ngụm nước trà, mỉm cười nhìn Nguyên Điền, tùy tay cầm lấy một chiếc kim băng trên bàn, nháy mắt bắn ra. Nguyên Điền chỉ cảm thây trên cổ đau xót, ngồi phịch xuống, cổ vẹo sang một bên, mà cũng trong chốc lát, chiếc kim băng kia lại bắn về phía Lam Tịch, cậu dễ dàng tiếp được. Mọi người trước sau nhìn vào cổ Nguyên Điền, xa như vậy, mà một vật nhỏ như kim băng có thể chính xác đánh lên cổ của một người, xem ra vị đường chủ mới nhậm chức này thật không đơn giản. “Nguyên Điền, nói chuyện với lão đại nên khiêm nhường một chút nha! Nếu không lần sau bay đến là dao găm chứ không phải kim băng bình thường đâu!” Nguyên Điền quay đầu lại, thở hổn hển đè lại cơn tức, nhỏ giọng nói một câu. “Thực xin lỗi, lão Đại.” “Tốt lắm không nói huyện ngoài lề nữa, dựa theo hợp đồng khi tranh long ỷ, mỗi nhà nhớ nộp 20% doanh thu. Nhưng tôi cũng không lấy không của mấy người, mấy chỗ làm ăn của Cổ Long đường sẽ được giao cho mỗi người quản lý, mà nếu nhà nào gặp phiền toái không giải quyết được thì cứ báo cho tôi biết, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Hi vọng từ nay về sau hắc đạo Tokyo đoàn kết là một khối, đoàn kết đối ngoại, mọi người hiểu chứ?” “Vâng, lão Đại.” Mấy người cũng không ngờ, vị tân Đường chủ này không cướp đoạt thế lực các nhà, ngược lại con giao nhiều mối làm ăn cho bọn họ, ích ra cũng không lỗ vốn. Thực ra đây là kết quả bàn bạc của lão gia tử cùng Lam Tịch, dù sao những người này cũng không phải nhân vật đơn giản, khó đảm bảo họ không trở mặt, lúc đó dù có thế lực Hàn gia sợ cũng chống không nổi thế lực liên minh của năm nhà. Vậy thì cứ cho họ chút tiện nghi, chỉ cần ích lợi của họ không bị ảnh hưởng, tự nhiên sẽ không gây chuyện. Hơn nữa Lam Tịch cũng không muốn huênh hoang, giao một số mối làm ăn trong tối cho họ thì hai tay cậu sẽ sạch sẽ một chút. Lam Tịch nói xong mọi chuyện cần thiết, mấy nhà kia tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Chào mọi người, Lam Tịch dìu Hàn lão gia tử đi về. “Lam Tịch nha, sau này ở lại Nhật Bản với ông đi.” “A?” Lam Tịch thầm nghĩ, cháu còn muốn quay về Nhật Bản kia, vốn định giao mọi việc cho ông rồi mà…. “Ông già rồi… Cháu không thấy trong kia toàn những người trẻ tuổi hay sao? Ông muốn về dưỡng lão a.” “Ông, cháu còn quá nhỏ, còn nhiều việc không thể tự tay giải quyết được.” “Không sao, cháu có thể học mà, ông tin tưởng cháu yêu của ông!” Lam Tịch lén nhìn mặt lão gia tử, vậy mà thấy ông đang cười trộm. Thầm nghĩ trong lòng, chắc ông muốn đem hết mọi việc phủi cho mình ấy chứ, không được, mình phải tìm người chịu tội thay. Đúng rồi, hai vị ca ca kia vẫn đang nhàn rỗi đấy thôi, hắc hắc. Mỗi người nghĩ một đằng rời đi biệt thự, vệ sĩ cung kính mở cửa xe, còn chưa lên xe lão gia tử đột nhiên biến sắc, xoay người đem Lam Tịch đẩy ngã xuống đất. “Ầm…” Một tiếng vang thật lớn, chiếc xe kia nháy mắt cháy đen, mấy vệ sĩ nổ chết ngay tại chỗ, một luồng sóng xung kích tạt qua. Lam Tịch lấy lại tâm trí nâng ông nội dậy “Ông nội, ông nội, ông không có sao chứ?” “A…” Lão gia tử kêu lên một tiếng đau đớn. Lam Tịch nhất thời cuống cả lên, tay run không ngừng, để lão gia tử dựa vào người mình, thấy chân ông đã chảy máu đầm đìa, điểm huyệt cầm máu trên đùi ông, vết thương mới ngừng xuất huyết. Lão gia tử nhăn mày, sắc mặt thống khổ, Lam Tịch đau lòng không thôi “Ông nội, ông nội, chắc chắn ông sẽ không có việc gì đâu.” Cuống quít lấy ra ngự hoàng hoàn trong người, nhanh chóng cho ông uống “Nhanh lái xe tới đây.” “Vâng! Lão đại!” Lam Tịch cuống đến nỗi suýt bật khóc, bây giờ bệnh viện đã loạn thành một đống, lái xe bị Lam Tịch quát vội vội vàng vàng chạy xe lại. Mọi người ba chân bốn cẳng dìu lão gia tử vào trong xe, nhanh nhanh chóng chóng chạy đến bệnh viện. “Tăng tốc đi!” “Vâng! Lão Đại! Sẽ nhanh đến thôi!” Trên xe Lam Tịch nửa ôm ông nội, vừa quát lái xe vừa không ngừng truyền nội lực vào cơ thể ông nội, mãi khi đến bệnh viện đưa lão gia tử vào phòng giải phẫu Lam Tịch mới buông tay ra. Hàn Vân Long nhận được tin, vội vàng chạy đến. Khi đến đã thấy Lam Tịch đang ôm đầu khóc, người đầy tro bụi, nhếch nhác kinh khủng, hai bước tiến lên kéo Lam Tịch ôm vào lòng. “Cha! Hức… ông nội… ông nội…ông….” Hàn Vân Long cũng hoảng hốt không kém, một bên ôm Lam Tịch một bên vuốt tóc của cậu “Ngoan! Ngoan, ông nội sẽ không có chuyện gì.” “Nếu không vì cứu con… Ông đã không. . .” “Đừng nói như vậy! Ngoan nào, ông nội nhất định sẽ không có chuyện gì!” Hai giờ sau phòng giải phẫu mới mở cửa, lão gia tử được người ta đẩy ra, hai người nhanh chóng đến hỏi bác sĩ. “Ông nội của tôi thế nào?” “Hàn tiên sinh đừng nóng vội, lão gia tử đã không có việc gì, may mắn được cầm máu sớm, nhưng lão gia tử đã cao tuổi, lần giải phẫu này sẽ để lại một số bệnh căn(*). . . .” (*) bệng cũ chưa khỏi hoàn toàn Bác sĩ chưa dứt lời, Lam Tịch đột nhiên biến sắc, bóp cổ bác sĩ “Nếu ông tôi có bệnh căn nào tôi làm thịt ông!” “Khụ khụ! Hàn Hàn tiên sinh!” Hàn Vân Long vội vàng kéo tay Lam Tịch xuống. “Lam Tịch, nghe bác sĩ nói hết đã.” Bác sĩ kia suýt chút nữa bị bóp cổ chết, ho một lúc mới nói tiếp “Hàn tiên sinh, thực xin lỗi, tôi sẽ cố hết sức.” Hàn Vân Long vỗ vỗ lưng Lam Tịch, hỏi một câu “Có di chứng nào không?” “Sau này lão gia tử đi đường sẽ hơi khó khăn một chút.” “Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ.” “Vâng, tôi đi!” Hàn Vân Long từ đầu đến cuối đều ôm chặt Lam Tịch, không thì bác sĩ kia đã sớm mất mạng. Nhìn một đám vệ sĩ phía sau, bác sĩ bị dọa đến mềm nhũn, hốt hoảng rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]