Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
Chương sau
“Lam Tịch, ông nội năm đó cho cháu cả thế lực dưới tay, vậy mà cháu tự tiện chạy thoát đi ra ngoài, không nghĩ tới cháu lại về cạnh Vân Long?” “Thực xin lỗi, ông nội, dù thế nào cháu cũng không bỏ cha được.” Lão gia tử thở dài một hơi, Lam Tịch đích thật là dựa vào năng lực của mình giành được quyền lợi, hiện tại thế lực của đứa cháu lớn hơn mình nhiều lắm, mình không còn gì để uy hiếp bọn họ. Xem ra muốn chặt dứt tình cảm của hai người thật sự là quá khó khăn. Nhưng mà… “Mặc kệ hai người nói gì chăng nữa ta cũng không đồng ý tình yêu đó, nếu còn coi ta là ông, là cha của hai người thì hãy mau chặt đứt đoạn tình cảm này, không thì chúng ta sẽ không còn quan hệ gì cả!” “Cha, cha vĩnh viễn là cha của con! Từ nhỏ con vẫn luôn kính trọng cha, nghe lời cha, chỉ riêng chuyện này là không thể, đời này kiếp này con sẽ không rời đi Lam Tịch.” “Con…này nghịch tử. .” “Ông nội, cháu và cha không muốn lén lút cả đời, chúng ta chỉ muốn ông chấp nhận cho đoạn tình cảm này, đừng ép chúng ta vào đường cùng!” Lam Tịch lấy ra một bình thuốc trong người, đặt trước mặt lão gia tử. “Độc này là “xuyên tràng độc dược”, uống vào chốc lát có thể cướp mạng người. Nếu ông không thể chấp nhận tình cảm của cháu cùng cha, hai người chúng ta nguyện đồng sinh cộng tử.” Lão gia tử nhìn chằm chằm độc dược trước mặt, rồi lại nhìn khuôn mặt kiên định của hai người, họ thà vậy chứ không tách ra hay sao? Lão gia tử xoa xoa thái dương, ông chỉ có thể than thở, một người là đứa con mình hết mực cưng chiều còn một người là đứa cháu mình vô cùng hài lòng, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn hai người tự sát, nhưng chuyện bại hoại gia môn như vậy sao có thể đồng ý? Lão gia tử cứ như vậy khổ não phân vân nghĩ ngợi, hai người kia chỉ im lặng ngồi đối diện. “Ai, ta không thể để con mình tự sát trước mặt, mà cũng không thể để hai người làm chuyện vi phạm luân thường như vậy được, thôi, để cho gia pháp định đoạt tất cả… Người đâu?” “Vâng, lão gia có gì phân phó?” “Lấy gia pháp!” “Dạ!” Vệ sĩ nghe vậy ra ngoài, lát sau mang theo một quyển gia pháp trở về. “Đọc!” “Vâng! Con cháu Hàn gia làm việc đại nghịch bất đạo, trái luân thường đạo lý, phạt ba trăm roi.” “Lam Tịch giờ cháu là lão đại hắc đạo, ông không quản được cháu, nhưng ông quản được con của mình! Vân Long, chỉ cần con chịu được hình phạt của gia pháp, từ nay về sau cha không can hệ đến quan hệ của hai đứa nữa!” Hàn Vân Long nghe vậy mà kích động vô cùng. “Vâng! Con đồng ý nhận hình phạt gia pháp.” Lam Tịch vội vàng ngăn cản. “Cha không cần, ba trăm roi đánh xong khác nào lấy cả mạng người?” Hàn Vân Long nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu “Lam Tịch, đừng lo lắng, cha sẽ cố gắng, chỉ cần chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ.” “Không thể, ông nội, van ông, nếu ông muôn đánh thì cứ đánh cháu đi!” “Không! Lam Tịch, nghe lời, đây là chuyện của cha với ông, cứ để cha giải quyết, tin tưởng cha được không?” Hàn Vân Long ôm Lam Tịch vào trong lòng, cười an ủi… “Vân Long, con nghĩ kĩ chưa?” “Cha con đồng ý nhận phạt mà…” Lão gia tử thở dài một hơi… “Người đâu đem roi lấy ra.” Vệ sĩ vốn chuẩn bị sẵn roi đứng chờ bên ngoài, lão gia tử vừa dứt lời có hai vệ sĩ cầm roi đi vào. “Dụng hình!” “Dạ!” Hàn Vân Long hôn hôn trán Lam Tịch, xoay người cung kính quỳ gối trước bài vị tổ tông, cởi áo lộ ra thân hình cường tráng, quỳ gối thẳng lưng, mặt không đổi sắc nhìn về phía trước. Hai vệ sĩ nhìn mặt lão gia tử một chút, hiểu ý, vung roi quất xuống. “Chát. Chát. Chát. Chát…” Vì không muốn Lam Tịch lo lắng, Hàn Vân Long luôn cắn răng không rên la một tiếng nàomà mỗi vệt roi kia quật xuống lại hằn lên những vệt đỏ, Lam Tịch nhìn thấy còn cảm thấy đau hơn cả khi bản thân bị đánh, mỗi roi vung xuống là tim Lam Tịch lại nhói lên một lần “Quất thật mạnh cho ta!” Lão gia tử vừa lên tiếng, roi lại vung mạnh hơn rất nhiều. “Chát.” “A…” Lần này vung roi quất đủ nặng tay, mà lại quất đúng vào vết thương cũ, nháy mắt đau đớn đến bỏng rát khiến Hàn Vân Long không nhịn nổi mà rên lên. “Cha. .” Lam Tịch không kìm nổi nước mắt, lớn tiếng hô. “Bảo bối! Đừng… đừng lo lắng… cha… không không có việc gì.” “Chát. Chát. Chát…” Hàn Vân Long cắn môi dưới, đem toàn bộ đau đớn đều nuốt xuống, lòng tự nhủ, dù thế nào cũng không thể rên lên, không thể để Lam Tịch lo lắng. Được năm sáu mươi roi xong, sau lưng Hàn Vân Long không còn chỗ da nào lành lặn, máu chảy ra từ vết thương đỏ tươi đến chói mắt, Lam Tịch nhìn vậy mà khóc nức nở, lệ rơi đầy mặt quỳ xuống trước mặt ông nội mà cầu xin “Ông nội, cháu xin ông, đừng đánh nữa, cha sẽ chết mất! Có đánh hãy cứ đánh cháu đi, chính cháu mê hoặc cha trước” Lão gia tử căn bản không làm gì ngoài xoa xoa trán, đơn giản là… “Tiếp tục đi!” “Chát. Chát. Chát…” Lam Tịch cầu xin mãi, ông nội vẫn không tha cho cha, khi quay đầu lại nhìn lưng cha đã là một mảnh thịt da lẫn lộn, mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, môi dưới bị cắn đến bật máu nhưng từ đầu đến cuối đều nhắm mắt không rên một tiếng nào. Tim Lam Tịch thấy cảnh này như tan nát, mạnh mẽ ôm lấy lưng của cha “A…” Sau lưng Lam Tịch chốc lát chịu những roi quất xuống như róc da róc thịt, Hàn Vân Long kinh hãi giãy dụa mãnh liệt, Lam Tịch vẫn ôm cứng lưng hắn không buông “Lam Tịch, con mau buông tay!” “A. .” Lại một roi nữa quật xuống, Lam Tịch rên to, mồ hôi lạnh chảy ra, vệ sĩ vẫn không dừng tay, Hàn Vân Long không gỡ vòng tay đang ôm chặt mình ra được, duỗi tay về phía sau mạnh mẽ ôm Lam Tịch vào trong lòng, không rời. “Cha, mau buông tay, cứ để họ đánh con đi!” “Không, Lam Tịch, cha không muốn con bị thương!” Lam Tịch dùng sức giãy dụa, không giãy ra khỏi vòng tay của cha, Hàn Vân Long cố hết sức ôm cậu vào trong òng, bảo vệ cậu, lại nhìn đứa con đang rơi lệ, nén đau đớn cười an ủi “Lam Tịch! Cha… cố gắng… cố gắng được mà… Đừng lo lắng.” Lam Tịch dần dần không giãy dụa nữa, nhìn cha với ánh mắt thâm tình, giờ đây dù cha không ngừng toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn tươi cười trấn an mình, cha như một tòa núi lớn vững vàng bảo hộ mình trong đó, không để mình chịu chút nào thương tổn “Cha, con yêu cha..!” Hàn Vân Long nghe câu này mà kinh ngạc, chốc lát không cảm thấy đau đớn từ phía sau, không một chút nào! “Lam Tịch, cha cũng yêu con.” Mình chá» chá»u có hai roi Äã Äau Äá»n vô cùng, cha thế nhÆ°ng có thá» chá»u Äược Äến mấy chục roi mà không rên má»t tiếng, giá» cha Äang dùng hà nh Äá»ng Äá» chứng minh vá» trà của mình trong lòng hắn, ngÆ°á»i nhÆ° váºy sao mình có thá» không yêu chứ, Äá»i nà y có mình cha là Äủ⦠Lam Tá»ch im lặng nằm trong lòng cha, nghe tiếng roi quất Äằng sau, má»t tay Äặt trên lá»ng ngá»±c của hắn, ÄÆ°a và o ná»i lá»±c. Hà n Vân Long cảm thấy má»t tia ấm áp từ tay Lam Tá»ch lan ra khắp cÆ¡ thá», Äau xót láºp tức giảm bá»t rất nhiá»u. âLam Tá»ch, không cần lãng phà công lá»±c, thân thá» con chá»u không ná»i.â âCha, chúng ta sẽ cùng chá»u hình phạt nà y!â Lão gia tá» chá» Äứng bên cạnh nhìn hai ngÆ°á»i, sá»ng mÅ©i bắt Äầu cay cay, lòng khó chá»u Äứng lên⦠âNgừng!â âDạ.â chÆ°a Äến hai trÄm roi mà lÆ°ng Hà n Vân Long Äã huyết nhục mÆ¡ há» máu chảy từ trên lÆ°ng xuá»ng, tà tách trên sà n nhà , nhuá»m Äá» tÆ°Æ¡i má»t mảng, lão gia tá» không Äà nh lòng nhìn tiếp, Äược vá» sÄ© nâng ra ngoà i. Hai ngÆ°á»i kia thá» dà i nhẹ nhõm má»t hÆ¡i, Hà n Vân Long cá» gắng Äứng vững không ngã xuá»ng. Lão gia tá» Äứng cạnh hai ngÆ°á»i, chá» thá» dà i mà nói: âCon cháu Äá»u có phúc của con cháu, con ÄÆ°á»ng của mình thì tá»± mình phải Äi thôi aiâ¦â Lão gia tá» nói xong từ từ Äi ra ngoà i, hai ngÆ°á»i kia sá»ng sá»t hÆ¡n nữa ngà y, những lá»i nà y nghÄ©a là lão gia tá» Äã chấp nháºn má»i qua há» của há»? Nhiá»u nÄm sau có má»t vá» sÄ© lén nói cho hai ngÆ°á»i, thá»±c ra khi Lam Tá»ch nắm tay lão gia tá» lúc quyết chiến, ông Äã nháºn ra Lam Tá»ch rá»i, vá» nhà nghÄ© ngợi cÅ©ng hiá»u rõ mục ÄÃch của hai ngÆ°á»i, vá» nhà chuẩn bá» sẵn gia pháp cùng roi, chá» vì muá»n thá» hai ngÆ°á»i má»t lần mà thôi! Giá» hai ngÆ°á»i má»i biết lão gia tá» lợi hại Äến mức nà o, chá» nắm tay má»t lần mà nháºn ra, mà tráºn thua kia cÅ©ng là cỠý Äi. Lam Tá»ch thầm nghÄ©, mình sá»ng hai kiếp cÅ©ng không vượt qua ông ná»i Äược, lão gia tá» cÅ©ng quá giá»i Äiâ¦
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
Chương sau