Kể từ hôm đó Khang Hi trở về Tử Cấm Thành phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Trước đây chưa bao giờ ngài làm việc khuya khoắt đến vậy, nhưngdạo ấy hằng đêm ngài đều thức để giải quyết giấy tờ. Thái giám hầu cậncủa ngài là Ung công công vừa lo cho sức khỏe ngài lại vừa không dám lên tiếng can ngăn, đứng hầu bên cạnh mà mặt mày nhăn nhó. Ung công côngthầm hỏi tại vì sao làm một vị vua mà lại phải vất vả đến vậy. Ung công công len lén quan sát Khang Hi thấy hoàng thượng mỗi đêm đều đi ngủmuộn, sáng ra còn dậy thật sớm để lên triều, khuôn mặt ngài không giấuđược vẻ mệt mỏi.
Lại nữa đêm nào Khang Hi cũng ngủ không yên giấc, hễ đặt lưng nằm xuống là nằm mơ trông thấy ái phi.
- Tất cả thiên hạ này là của trẫm – Khang Hi lầm bầm trong miệng -Người trong thiên hạ cũng vậy, nếu trẫm chưa cho phép, nàng không đượcbỏ trẫm mà đi…
Về phần Tứ a ca cũng chẳng khác với vua cha là bao, đêm nào đang mơ màng ngủ nó cũng ọe một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc, khóc òa lên. Nó vừakhóc vừa gọi:
- Ngạch nương! Ngạch nương!
Cửu Dương khẽ vỗ lưng Tứ a ca dỗ dành nói:
- Đừng khóc! Đừng khóc! Tứ a ca đừng khóc nữa, ngạch nương sắp về tới rồi.
Nhưng Tứ a ca khóc suốt, vừa khóc nó vừa kêu mẹ ơi mẹ hỡi khiến Cửu Dương càng thêm rối trí.
Thế là đêm nào sau khi Tứ hoàng tử ngủ say rồi Cửu Dương cũng ngồi bệttrong góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223646/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.