Sau khi nghe ái phi nói nguyện vọng thứ hai của nàng xong, Khang Hi khôngkềm chế được cảm xúc trong lòng mình nữa nên gằng giọng hỏi:
- Tây Hồ! Nàng đến nước này mà vẫn không chịu quên hắn. Nàng dù có chết cũng nhất định phải cứu hắn ta sao?
- Người ta nói, nhất dạ phu thê... – Tây phi đáp lời - Vả lại, xinhoàng thượng đừng mãi trách chàng nữa, năm đó muôn tội muôn lỗi cũng làdo thiếp, là thiếp buộc chàng làm như vậy, là thiếp ép chàng phải bãibinh. Chàng quá yếu lòng... nên mới đồng ý với thiếp...
Khang Hi nghe nàng nói vậy tự nhủ bụng “thế còn mối quan hệ giữa trẫm và nàng thì sao đây, nếu không có tình, cũng chẳng còn nghĩa sao?” Nhưngcuối cùng Khang Hi kềm lại được.
Kết cục Tây phi chờ đợi, Khang Hi vẫn chưa chịu hứa với nàng nguyện vọng thứ hai.
Lúc này Sách Ngạch Đồ cũng đến quỳ xuống trước mặt Khang Hi, thương tâmđến nỗi không thể thốt thành tiếng, chỉ tự giày vò mình với ý nghĩ"Vương gia, tại sao năm xưa ngươi không đánh chết tên nữ ác tặc ấy đi.Tại sao lại thả ả đi để bây giờ chính ả lại trở về hại chết người nữnhân mà ngươi yêu mến!"
Nửa khắc sau, binh lính triều đình và băng đảng Hồi Hoa hội vẫn còn loạn chiến dữ dội. Khói lửa dày đặc, tiếng la tiếng hét vang trời. Songlúc này Khang Hi chỉ cảm thấy xung quanh không có một tia hoạt khí, chỉcó tĩnh mịch kèm theo mùi máu tanh phiêu tán trên không trung. Tronglòng ngài đang hối hận đến cực điểm khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223644/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.