Nữ Thần Y nhìn nam nhân lãnh khốc trước mắt nàng, trực giác nói cho nàngbiết chàng là một người chẳng cần phải to tiếng với ai đâu. Bởi vì vớibộ dạng của chàng chỉ cần lẳng lặng nhìn đối phương là được rồi. Đồngthời toàn thân chàng cũng tản ra một hơi lạnh có thể dọa người ta sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả thở họ cũng thở không ra hơi nữa chứ đừngnói chi muốn phản kháng lại.
Nhưng sao hôm nay lạ lùng thay, Nữ Thần Y thấy chàng phẫn nộ vậy, khônghề tỏ vẻ sợ hãi gì hết. Lúc xưa nàng mà thấy sát khí cuồn cuộn nổi lêntrên gương mặt của chàng vậy nàng đã chết khiếp mất rồi. Thế sao hômnay khi hai người ở nơi hoang vu này, kêu trời trời không biết kêu đấtđất chẳng hay, nàng lại phản ứng khác nhỉ?
Nữ Thần Y chẳng những không sợ mà còn to gan nói cứng:
- Phạt thì phạt chứ! Ai sợ ai đâu!
Hỏi rồi không nghe câu trả lời, chỉ thấy Dương Tiêu Phong nhìn nàng chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng tiếp tục khiêu chiến:
- Vương gia ngài rốt cuộc muốn làm gì đây? Đánh nô tì à? Hay là giống như lúc xưa muốn giết nô tì đây?
Bảy năm về trước mặc dù nàng không hiểu nhiều về người nam tử này, bấtquá nàng tin rằng chàng là người chuyện gì cũng làm ra được!
Lại nói tới Dương Tiêu Phong…
Khi này chàng thấy Nữ Thần Y khác hẳn lúc xưa, cũng nhanh chóng lấy lạinụ cười. “Khá lắm,” chàng tự nhủ, “nữ nhân vô lễ dám ăn nói hỗn xược như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223581/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.