Cung Ninh Thọ sáng rực lên với vô số cây đèn cầy đỏ thẫm hừng hực cháy. Ánh lửa phản chiếu pho tượng Quan Âm điêu khắc bằng gỗ mun đặt ở cuốiphòng. Căn phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Một lát sau, có một cung nữ bước vào, hướng về phía vị khách nhân đang an tọa cạnh bàn trà và thưa:
- Cách cách hiện thời đang an giấc, mời ngài... trở về...
- Ta chỉ muốn gặp cách cách một lúc thôi – Dương Tiêu Phong đáp chắc chắn - Sẽ không làm phiền nàng quá một khắc.
Cung nữ kia được lệnh tiễn khách, thành thử nói:
- Hay là ngài sáng sớm đến đây tìm?
Dương Tiêu Phong biết cách cách cố tình tránh mặt nên lắc đầu tỏ vẻ bất mãn:
- Ta đã đến đây nhiều lần vào buổi sáng, chiều và trưa, lần nào cácngười cũng bảo giờ đó cách cách xuất cung. Trưa nay cũng chính miệngngươi nói cách cách rất bận, bảo ta giờ này đến tìm nàng thì họa may.
Cung nữ sực nhớ quả nhiên lúc sáng sớm có nói với y như vậy, thành ra áy náy thưa:
- Nhưng mà hiện tại...
Lời chưa nói xong, Dương Tiêu Phong đã phẩy tay, giọng kiên định:
- Ngươi vào trong nhắn lại với nàng, tối nay bổn quan sẽ chờ ở đây!
Cung nữ nọ không biết làm sao hơn đành để khách ngồi đó, cúi chào rồi trở lui.
Còn lại một mình, Dương Tiêu Phong ngồi trong sảnh khá lâu, tới chừngkhông nhịn nổi nữa bèn đi xuôi theo dãy hành lang dẫn đến một thư phòng, mặc kệ sự can ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223462/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.