Lúc cánh cửa hoàng cung mở ra là màn đêm đã buông xuống. Tứ bề chìm trong bóng đen mịt mùng.
Tại cổng thành canh gác nghiêm ngặt, cấm vệ quân hai bên tả hữu khommình kính cẩn chào khi thấy Dương Tiêu Phong thân vận dân phục đưa mộtnô tì xuất cung.
Rời tân giả khố, Nữ Thần Y không tỏ vẻ phản đối. Vì ngày ngày chỉ nhìnthấy bốn bức tường vươn thẳng lên không trung, thành thử lần này đượcdịp ra ngoài, trong lòng nàng không khỏi cảm giác phấn khởi.
Suốt một tháng hơn sống ở nơi nô dịch đó, đối với nàng hai từ “cô lập”không đủ để hình dung. Hằng ngày giặt giũ bên giếng nước, nàng chỉ thấy mặt đất lầy lội, xung quanh cây gòn trổ bông bị gió thổi bám khắp nơi. Lại nữa có một mùi hôi thối khó chịu không ngừng toát ra từ bốn phía.
Kinh thành khung cảnh thì khác hẳn, ban đêm nhộn nhịp người qua kẻ lại. Lồng đèn hoa đăng kết thành từng chùm, đa màu, đa sắc. Ven đường lạicó các sạp bán hoa phong lan tỏa ra hương thơm dìu dịu. Vũ lâu cao chót vót, các tửu lầu xây san sát nhau, gạch lát đều đặn trên mỗi con đường.
Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến một cảnh tượng phồn hoa củakinh thành về đêm. So với trí tưởng tượng của nàng về nó trước đây quảthật còn muôn phần huy hoàng, muôn phần vui tươi hơn hẳn.
Đi được một đoạn, Nữ Thần Y ngửi thấy mùi bánh chiên xen lẫn mùi khoainướng ở hai bên đường. Hương thơm nức mũi khiến bụng nàng sôi sục lên,chân theo bản năng bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223461/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.