Dương Tiêu Phong sánh bước song đôi cùng một a hoàn, mắt chăm chú nhìn ánhnến chập chờn ghim giữa lồng đèn hoa đăng màu trắng. Tâm tư suy nghĩmông lung, chàng chợt ngộ giác cuộc đời chẳng thiết buồn vui khi thiếuvắng hình ảnh tú lệ an cư nơi phủ đệ. Những tháng năm sau này chỉ làngày nọ nối tiếp ngày kia, như đêm thiếu ngày, như hình hài thiếu bóng. Nàng đi cây lá chết trong niềm nhớ. Chàng về lặng lẽ một cõi bơ vơ.
Đang ngẫm ngợi suông, bầu trí óc tinh nhuệ chợt bừng tỉnh khi a hoàn giảm tốc độ và dừng chân hẳn.
- Thưa đại nhân – A hoàn cất giọng thánh thót - Nữ Thần Y cô ấy đang ở trong gian phòng này.
Nói đoạn, a hoàn lấy từ tay áo một lọ thuốc liệu thương, trao cho Dương Tiêu Phong:
- Nô tì xin phép cáo lui.
Chiếc áo màu xanh mới vừa trở gót, Dương Tiêu Phong liền mở cửa bước vào thư phòng. Cơ mà thoáng chốc đôi chân khựng lại khi trái tim cảm giácgió mưa tơi bời, lòng xót xa đầy vơi vì linh quang phát hiện các loạixích sắt và dụng cụ tra khảo vung rải rác.
Chàng lia mắt tìm xung quanh.
Ở đằng kia, nơi góc phòng, một hình hài nhi nữ nằm nghiêng trên sàn, tấm lưng trần rịn máu. Biết nàng đã được đưa đến mười tám tầng địa ngục,tâm trạng của Dương Tiêu Phong tựa muôn vàn đợt sóng gào lên từng hồi.Nỗi thống khổ chưa bao giờ trải qua trong suốt cuộc đời chinh phu.
Hơn thế, khung cảnh âm u hệt cõi lòng quặn thắt. Dương Tiêu Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223406/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.