Khi tiếng của Ung công công vừa mới vang lên báo hiệu bãi triều, Phủ Viễntướng quân đã không kịp cáo từ Khang thân vương mà tức tốc tháo mũ quanxuống ôm trong tay, đi như bay tới Khôn Ninh cung.
- Nữ nhân đó thật rất cứng cổ, hơn nữa lại có thể chịu đựng mãi đến tậnbây giờ, nếu là ta và cô thì chắc sớm đi chầu Diêm Vương…
Đương sải bước trên hành lang, Dương Tiêu Phong vô tình nghe các a hoànđàm luận về cuộc tra tấn. Gương mặt phong trần tái hẳn, trong lòng cảmthấy bất mãn vô cùng. “Chỉ vì việc này xảy ra ngoài dự liệu,” chàng tựtrách “nếu biết trước vậy, ta thà không đến phiên triều trưa nay!”
Lương tâm cắn rứt đến độ bần thần, Dương Tiêu Phong cảm tưởng chính chàng tự tay dồn nàng vào tuyệt lộ.
Chàng đi mãi đi mãi, tai lắng nghe tiếng nước chảy trong thủy hồ mà ngỡrằng tiếng khóc ai oán. Trái tim cảm giác lộ trình như cứ dài thêm ra. Khôn Ninh cung vốn dĩ rộng lớn mênh mông, nay thành vô biên vô tận.
Thì thời lúc bấy giờ là xế chiều. Vầng thái dương đã ẩn mình sau ángmây. Hàng trăm ánh nến được thắp lên nhưng tia sáng vẫn yếu ớt và mờdần, khiến Khôn Ninh cung chìm trong cô tịch. Nến đỏ lung linh ghimchính giữa lồng đèn hoa đăng. Những chiếc lồng đèn trắng tinh in hìnhHằng Nga giáng phàm treo chông chênh trên cành dương liễu. Xen kẽ những cành liễu rũ buông nhành là hàng thông thưa thớt mênh mang niềm nhớ,màn chiều dần tím buồn nát con tim.
Lâu thật lâu, cuối cùng, tuyến đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223405/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.