Đồn Bạch Nhật.
Mưa tạnh. Tân lang và các thành viên bang hội cười nói vui vẻ trong đạisảnh chợt giật mình khi nghe một tên đệ tử bẩm báo. Tần Thiên Nhân némchén rượu đang uống dở xuống đất, cùng Lâm Tố Đình, lão Tôn và đám người xông ra xem. Ai nấy kinh hoàng. Trương Quốc Khải mình mẩy ghim đầy cung tên, máu me đầy dẫy.
- Tam ca! – Lâm Tố Đình nghẹn ngào. Nàng vọt lại nắm bàn tay trái của sư huynh.
Tần Thiên Nhân và lão Tôn đỡ Trương Quốc Khải ngồi dậy.
- Mau báo cho Nữ Thần Y biết! – Lão Tôn ra lệnh.
Một vị võ thuật gia vâng dạ, quay mình chạy hướng tư thất. Đám đông xúm xít. Tần Thiên Nhân hỏi dồn:
- Là ai? Ai làm đệ ra nông nổi này? Hãy nói cho huynh biết.
Trương Quốc Khải mấp máy môi, rất muốn nói nhưng thốt không nên lời. Ánh mắtcó dấu hiệu mất thần, chàng cảm giác lành lạnh cả châu thân. Tần ThiênNhân đặt tay lên vai sư đệ:
- Tam đệ! Đệ phải ráng lên. Tây Hồ đang trên đường đến đây. Cô ấy nhất định có cách cứu đệ.
Và để khích lệ mầm sống hấp hối trong trái tim sắp sửa ngừng đập, Tần Thiên Nhân nói thêm:
- Tam đệ! Chúng ta đã từng thề là không cần cùng ngày cùng tháng cùng nămsinh, nhưng phải cùng ngày cùng tháng cùng năm tử. Khi nào huynh còntrên cõi đời thì đệ chưa thể ra đi. Đệ không thể chết được!
Phía bên cạnh, Lâm Tố Đình òa khóc:
- Tam ca! Huynh hãy cố lên, đừng nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-1/2899259/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.