Giang Nam. Giờ Tuất.
Dương Tiêu Phong tiếp tục rẽ sang hướng bờ hồ, theo quán tính mà lang thangdu ngoạn, lúc đi ngang cầu Tây Lâm thì bỗng dừng chân.
Tây hồ về đêm trăng soi óng ánh. Khung cảnh phù du yên ả thanh bình. HằngNga in bóng xuống dòng nước biếc cộng thêm hàng vạn vì sao chiếu lấplánh phảng phất trên mặt hồ. Ở một góc cạnh nào đó, trông Tây hồ từa tựa như một chiếc gương dát bạc.
Tình cảnh thơ mộng khiến Dương Tiêu Phong nao lòng. Chàng bồi hồi tưởng nhớdòng sông băng của ba năm về trước. Buổi sáng hôm đó, Nữ Thần Y tiễnchàng rời khỏi Thiên Sơn.
Dương Tiêu Phong không ngờ ở chốn Giang Nam lại xuất hiện một bờ hồ tình tứđến thế, kỳ ảo đến thế. Nhất là mặt nước hồ trong như đôi mắt người xưa. Và chàng chợt nhớ đến bài thơ của Tô Đông Pha.
Thủy quang liễm diễm tình phương hảo
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ
Dục bá Tây Hồ tỉ Tây Tử
Đạm tran nồng mật tổn tương nghi
Bài thơ miêu tả vẻ đẹp của Tây Thi, một mỹ nữ sống dưới thời Xuân Thu,người có công trong việc giúp Phạm Lãi và Việt Vương Câu Tiễn tiêu diệtvua Phù Sai. Sau khi Tây Thi qua đời, người ta đã dùng Tây hồ để tưởngnhớ nét đẹp của nàng. Vì vậy mà Tây hồ thường được gọi là Tây Tử hồ bởidân gian cho rằng chốn này là nơi vong hồn nàng vẫn còn tồn tại.
Dương Tiêu Phong thở dài khi phát hiện lòng chàng đang tưởng nhớ người khôngnên nhớ. Bây giờ tất cả đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-1/2899224/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.