Căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố heo hút, xung quanh chỉ toàn cây cối um tùm khiến những tia nắng chật vật chiếu xuyên qua kẽ lá. Nơi này vắng vẻ hiếm khi có bóng người đi qua. Cô đứng giữa những tên thuộc hạ của lão ta, tay bị trói chặt phía sau. Đông Chiếu Hoa ngồi trên chiếc ghế, dáng vẻ nghênh ngang, thái độ tự tin vì lão đang là người nắm cán.
Không gian im lặng đến đáng sợ cho đến khi tiếng xe lăn bánh lớn dần. Vóc dáng cao ráo bước xuống xe, anh từ tốn đi vào bên trong, tay xách theo chiếc vali chứa viên đá quý.
Dược Khuê nhìn thấy anh liền theo phản xạ bước tới:
- Phong Lĩnh...
Nhưng bọn người đứng phía sau nhanh chóng giữ vai cô ghì lại. Đông Chiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy nở nụ cười:
- Quả là Bạch tổng, rất đúng hẹn.
Anh đơn thân độc mã đi vào hang cọp, phong thái vẫn rất điềm tĩnh, Phong Lĩnh nhìn cô, thấy Dược Khuê vẫn an toàn, anh cũng phần nào an tâm.
- Tôi có mang đến thứ ông cần, mau thả cô ấy ra.
Lão cười lớn, cảm thấy hả hê vô cùng khi điều lão ta mong muốn đã sắp sửa đạt được.
- Từ từ nào Bạch tổng, phải kiểm hàng đã chứ.
Đông Chiếu Hoa nhìn bọn thuộc hạ rồi liếc mắt, hất cằm một cái. Bọn chúng liền hiểu ý, vội bước đến gần anh, nhận lấy chiếc vali để kiểm tra. Anh điềm tĩnh thuận theo, bọn người kia mang chiếc vali đến cho lão ta. Đông Chiếu Hoa mở ra xem, đưa tay sờ vào viên ngọc lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vien-ha-dung-mo-buong-tha/419497/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.