Tình mẫu tử thiêng liêng là một điều kỳ diệu rất khó lý giải. Đôi khi chỉ cần vừa nhìn thấy nhau đã cảm nhận được sợi dây liên kết dù suốt thời gian dài không gặp. Tay cô run run, đôi môi khẽ mở mà cất lời:
- Con là...Hạ Dược Khuê...
Bà ấy như chết lặng khi nghe chính miệng cô nói ra tên của mình.
- Hạ Dược Khuê...con...con là Dược Khuê...
Trước câu nói ngập ngừng chứa đừng nhiều hoài nghi đang cần lời khẳng định chắc nịch, cô gật đầu, hai hàng nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn rơi:
- Con là Dược Khuê...là con gái của mẹ!
Đông phu nhân như chết lặng, cố nhìn thật kỹ gương mặt của cô, chỉ thấy rõ nét một điều, cô rất giống bà ấy lúc trẻ. Thời gian đã qua hơn chục năm, bà ấy cũng như cô, chỉ nhớ được hình ảnh đứa con gái bé bỏng vừa chập chững vào lớp một. Chính vì vậy bà ấy chẳng thể nhận ra cô. Còn Dược Khuê đã xa mẹ từ khi còn nhỏ nên chẳng thể nhớ giọng nói của người đứt ruột đẻ ra mình.
Bàn tay Đông phu nhân khẽ run, bà ấy nhẹ nhàng chạm vào má cô, cẩn trọng từng chút một:
- Con thật sự là...Dược Khuê sao?
Mọi chuyện xảy đến như một giấc mơ, Đông phu nhân cũng vẫn chưa dám tin chuyện đang xảy ra là thật.
Sau bao năm dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng được gặp lại mẹ, bà ấy thật sự đang ngồi ngay trước mắt cô, bằng xương bằng thịt.
Dược Khuê gật đầu khẳng định rồi ôm chằm lấy bà ấy.
- Con rất nhớ mẹ, chị hai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vien-ha-dung-mo-buong-tha/419496/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.