Dược Khuê cố đẩy anh ra để thoát khỏi nụ hôn, vừa rời môi nhau, cô vội cất lời:
- Tôi đang ăn mà.
Người xưa có câu "trời đánh tránh bữa ăn", nhưng với Phong Lĩnh thì không, anh nào có liêm sỉ nên chỉ cần muốn thì anh sẽ bất chấp để làm cho bằng được.
Người đàn ông cáo già ghé sát tai cô, hơi thở nam tính cận kề khiến đầu óc cô thoáng mụ mị:
- Nhưng tôi muốn ăn tối.
||||| Truyện đề cử: Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha |||||
Anh đưa tay chạm vào môi cô:
- Để tôi ăn xong đã.
Anh không chần chừng liền tấn công trực diện, một lần nữa đưa lưỡi vào khoang miệng của đối phương mà càn quét từng ngóc ngách. Hai đôi môi quấn lấy nhau, mỗi giây trôi qua lại càng thêm cuồng nhiệt.
Anh nhẹ nhàng bế cô đặt hẳn lên bàn, Dược Khuê tuy ngạc nhiên nhưng vẫn không thể mở lời vì đôi môi đang bị anh khống chế. Bàn tay hư hỏng buông xõa dây áo mong manh rồi dần dà vén hẳn chiếc đầm lên cao, vuốt ve cặp đùi trắng nõn nà. Hơi thở cô dần trở nên gấp gáp vì thiếu dưỡng khí, anh đẩy người về phía trước, cô theo đà mà nằm hẳn xuống bàn.
Nụ hôn vừa dứt, anh dễ dàng tách hai chân của cô rồi đứng vào vị trí đắc địa ở giữa. Vì mặc đồ ngủ ở nhà nên cô không dùng bra, dây áo được buông khỏi vai, kéo hẳn xuống chân đồi, để lộ đôi gò bồng đảo tròn trịa, dưới ánh đèn chiếu sáng, cặp tuyết lê như tăng thêm sự cuốn hút lạ thường, căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vien-ha-dung-mo-buong-tha/419470/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.