Ban đầu mọi chuyện vẫn êm xuôi, Bạch Phong Lĩnh đưa cô đến nhà hàng sang trọng dùng bữa, nơi mà cô chưa một lần dám nghĩ sẽ có ngày mình bước chân vào đây. 
- Hôm nay sao anh lại tốt đột xuất mà đưa tôi đến đây dùng bữa? 
Anh gắp thức ăn vào bát cho cô, lần đầu tiên cô thấy anh được chút ga lăng, lịch thiệp. Tuy nhiên câu nói đi kèm theo ngay lập tức khiến sự vui vẻ trong cô sụp đổ: 
- Vì con của tôi thôi. 
Anh nói như thể đưa cô đến đây là một sự miễn cường vì cô đang mang thai con của anh. Rõ ràng Dược Khuê không hề mong đợi hay đòi hỏi, van xin anh bất kỳ điều gì. Có lẽ trong một thoáng anh tỏ ra tử tế mà cô đã xém lầm, quên mất người ngồi đối diện mình là Bạch Phong Lĩnh vô duyên, vô sỉ lại vô ý vô tứ không ai bằng.1 
- Sao không ăn? 
Cô ghét đến mức nhìn thấy đồ ăn tuy ngon lẫn đắt tiền nhưng vẫn không tài nào nuốt trôi. 
- Anh cứ mặc tôi. 
Thái độ cau có của Dược Khuê khiến anh cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu. Chỉ mới cách vài giây đã đột ngột thay đổi tâm trạng nhanh như chong chóng. 
- Cô sao vậy? Tôi làm gì khiến cô phật lòng à? 
Đáng lẽ anh phải nhận ra điều này sớm hơn, nhưng với Bạch Phong Lĩnh kém tinh tế, thiếu chu đáo thì cô nào dám đòi hỏi gì hơn. 
- Không có. 
Nếu thấu đáo nhìn nhận thì anh đã tự hiểu ra vấn đề nằm ở chính cách cư xử và lời nói của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vien-ha-dung-mo-buong-tha/419449/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.