Ánh mặt trời long lanh chiếu qua cửa sổ, trên giường bệnh, một thân hình nhỏ nhoi đang nhắm nghiền hai mắt, hơi thở phát ra đều đều.
Cửa phòng có người mở ra, Triệu Diệp Nhi bất giác tỉnh lại, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cô đưa hai mắt ngơ ngác nhìn quanh.
Rosie tiến lại gần cô, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:
“Triệu Diệp Nhi, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”
Triệu Diệp Nhi nhìn Rosie đầy nghi ngờ, sau đó phát hiện bản thân mình đang được truyền máu, cô cuối cùng cũng nhớ ra chuyện bản thân đang canh cánh trong lòng:
“Thanh Tuấn? Thanh Tuấn đâu? Anh ấy sao rồi?”
Rosie im lặng, không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô.
Triệu Diệp Nhi thấy thái độ của cô ấy, càng lúc càng lo lắng, cô cầm lấy tay của Rosie, hỏi gấp:
“Rosie, cô mau nói cho tôi biết, Thanh Tuấn, anh ấy làm sao rồi? Chẳng lẽ…”
Rosie nhìn vẻ gấp gáp của Triệu Diệp Nhi, cô cũng không nỡ trêu đùa cô gái này nữa, ánh mắt của cô hướng ra phía cửa phòng, giống như có ai đó đang đợi cô bên ngoài.
Triệu Diệp Nhi theo ánh mắt của cô ấy, nhìn ra phía bên ngoài, phát hiện cửa chầm chậm được mở ra, một vị bác sĩ đang đẩy một chiếc xe lăn tiến vào, mà người ngồi trên xe lăn, chính là Huỳnh Thanh Tuấn.
Anh cả người mặc áo quần của bệnh nhân, nhưng vẫn không giấu được khí phách ngang tàng của mình, bác sĩ đẩy anh đến cạnh giường của Triệu Diệp Nhi, mới phát hiện nước mắt của cô đã chảy đầy trên khuôn mặt.
“Anh, đã tỉnh lại rồi?”, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung-yeu-em/1253307/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.