Huỳnh Thanh Tuấn thở phào một hơi, ánh mắt nhìn ra xa xăm, quả nhiên ông trời không phụ lòng anh. Đoàn đội Huỳnh Thị cũng đều vui mừng giống như anh, bởi vì họ luôn tin tưởng chủ nhân của mình sẽ giành được chiến thắng.
Triệu Diệp Nhi thấy cuộc chiến đã kết thúc, cô lo lắng chạy đến phía bên cạnh anh, lo lắng hỏi:
“Thanh Tuấn, anh có bị thương ở chỗ nào không?”
Huỳnh Thanh Tuấn cười một tiếng, cầm lấy tay của cô, ôn tồn nói:
“Em đánh giá thấp anh quá rồi, làm sao anh lại có thể xảy ra chuyện gì trước mặt em được chứ?”
Triệu Diệp Nhi vừa vui vừa giận, đánh một cái vào lồng ngực của anh, nói:
“Anh lại còn có thể nói được như vậy? Đúng là không biết sợ là gì!”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt ngọt ngào nghe cô mắng yêu một câu, sau đó ôn nhu ôm cô vào lòng, khoảnh khắc này, anh chỉ muốn được ở bên cô mà thôi.
Tiếng bước chân rầm rộ kéo đến phía sau lưng, Huỳnh Thanh Tuấn bất giác quay lưng lại.
“Lão gia!”, tiếng của Rosie và thuộc hạ của anh cúi đầu cung kính chào đón Huỳnh trưởng lão.
Huỳnh Thanh Tuấn ôm Triệu Diệp Nhi ở trong tay mình, ánh mắt có chút trầm mặc nhìn người đàn ông lớn tuổi ở trước mặt, gọi hai tiếng: “Ông nội!”
Huỳnh trưởng lão mặc dù đã lớn tuổi, tóc bạc phơ nhưng trên người vẫn phát ra uy nghiêm, mỗi bước chân đều có trọng lượng, ông cùng thuộc hạ đi đến, nhìn thấy cháu trai của mình trải qua trận chiến sinh tử, không khỏi cảm thán:
“Ta vốn dĩ cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung-yeu-em/1253306/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.