Khi tôi ra khỏi đồ.n cả.n.h s.át, Chu Hổ đã gửi một tin nhắn thông báo chỉ cho thời hạn một tháng để tôi chuyển mọi thứ ra ngoài, sau một tháng công ty sẽ lập tức tịch thu lại căn hộ đang ở.
Thậm chí, một câu xin lỗi cũng không có. Cũng phải, đó mới chính xác là tác phong của một doanh nhân lớn.
Nhẩm lại, tài sản của tôi chỉ còn có hơn mười vạn trong thẻ.
Nhưng chẳng quan trọng nữa, với từng đó ti.ền tôi vẫn có thể ăn uống thoải mái cùng Lâm Hiểu Hạ trong một tháng, cuối cùng sẽ tìm một nơi nào đó để tự chấm dứt cuộc đời này.
Tiếc một nỗi là tôi chẳng thể cho cô ấy được gì cả.
Trước khi trở về, tôi đã ghé qua siêu thị nhập khẩu ở tầng dưới của căn hộ mua thật nhiều thức ăn để nấu một bữa thịnh soạn thay cho lời xin lỗi.
Lúc nhấn chuông cửa, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những lời phàn nàn, trách móc của cô ấy. Nhưng mà cô ấy chỉ nhìn tôi nở một nụ cười mệt mỏi.
Ẩn sâu trong đôi mắt đó, ngoài kinh ngạc còn chứa cả hoang mang.
“Anh về rồi sao?”, Giọng cô ấy rất nhẹ và yếu ớt.
Cô ấy đưa những thứ tôi mang về đặt vào bếp, còn không quên nói:
“Anh mau đi tắm đi.”
“Có chuyện gì sao?”, Tôi lặp lại câu hỏi một lần nữa, “Hiểu Hạ, xảy ra chuyện gì sao?”
Cô ấy đưa tay gạt mớ tóc loà xoà trước trán, cố tình lảng tránh ánh mắt của tôi, “Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung-va-buong-tha/2685428/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.