Đêm hôm đó, Lí Tiêu trở về nhà, khắp người chi chít vết thương.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh bị làm sao vậy? Anh đi tìm hắn ta sao?”
Anh ấy nhìn tôi cười: “Đừng đoán bậy, anh có thể đánh được ai chứ. Chỉ là bất cẩn ngã cầu thang thôi.”
“Có một nhà hàng, anh muốn dẫn em tới đó. Tối nay chúng ta cùng đi nhé.”
Nhà hàng đó tốt lắm, vé vào cửa cho mỗi người là hai nghìn tệ. Đêm nay, anh ấy nói rất nhiều, nào là các đầu bếp ở đây có bao nhiêu năm kinh nghiệm, nguyên liệu đầu vào được kiểm soát rất kỹ, còn dặn dò tôi rằng sau này không nên sống xa hoa, lãng phí mà phải học cách tiết kiệm.
Tôi nói: “Những lời này phải là em nói với anh mới đúng.”
Anh ấy gật đầu: “Phải, bình thường anh rất tùy hứng. Nhưng từ hôm nay sẽ không như vậy nữa.”
“Anh lạ lắm, có phải đang giấu em điều gì không?”
Anh ấy cười khan hai tiếng, nói: “Chúng ta chia tay thôi.”
Tôi sửng sốt mất một lúc lâu.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, anh không thể tiếp tục với em nữa."
Mũi tôi cay xè, nhưng vẫn cố gắng không rơi nước mắt.
“Lí Tiêu, anh thật sự cho rằng em không biết anh bị bện.h sao?”
“Em biết từ khi nào?”
“Em không ngốc. Trong vali của anh khi nào cũng có thu.ốc đặt trong ngăn lửng, trên kệ phòng tắm cũng có. Cho dù nó hoàn toàn bằng tiếng Anh, lên mạng tra một chút là biết được.”
“Anh đã nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung-va-buong-tha/2685427/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.