Chuyện là sao ư? Tất cả đều do Văn Mai giở trò.
Văn Nham gọi điện cho cái người nhắn tin muốn chia tay.
Điện thoại Lưu Hữu Bân không kêu, nhạc chờ Văn Nham cài đặt riêng cho văn Mai lại vang lên.
Đã đến nước này, Văn Nham còn gì không rõ nữa.
Tin chia tay là mẹ anh đổi tên bà và ảnh đại diện thành tên và ảnh bạn gái anh để gửi.
Chỉ sợ nhật ký cuộc gọi nhỡ cũng đều bị mẹ anh xóa sạch.
Đã nói mà, sao điện thoại lại gặp vấn đề lớn như thế, thì ra đều do mẹ anh làm.
Lưu Hữu Bân cũng hiểu, vì cô biết chuyện Văn Nham cài đặt nhạc chờ riêng cho Văn Mai.
Nhìn Văn Nham ôm mình với tâm trạng mất lại tìm được, Lưu Hữu Bân đẩy anh ra, hỏi: "Dì sao rồi? Anh chắc chắn dì thật sự đau ngực chứ?"
Lưu Hữu Bân xác định Văn Mai giả vờ đau.
Văn Nham lắc đầu: "Không biết, anh không biết."
Dù sau trước kia mỗi lần mẹ anh đau ngực đều là vì Văn Nham không nghe theo mẹ.
Bởi vì là mẹ, Văn Nham biết mẹ yêu thương anh, cho nên Văn Nham cũng không so đo đau thật hay đau giả.
Nhưng mà, hành động tới tìm bạn gái anh để đổi tiền khiến Văn Nham bắt đầu hoài nghi, mẹ thật sự thương anh ư?
Chẳng lẽ, thực chất mẹ chỉ yêu tiền không yêu anh?
Anh bị bệnh trước khi vào đại học, vì sao mẹ luôn chăm lo anh không rời nửa bước.
"Vì sao?" Văn Nham nhìn Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-trao-doc-mieng/2800032/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.