Vào ngày tổ chức tiệc cầu phúc, Liễu Cẩm Hoa ngồi ở phòng khách uống trà với mọi người, gặp ai nàng cũng mở miệng khen ngợi ta.
Sau mấy phen tâng bốc, mọi người đều ca tụng nàng tâm địa thiện lương: “Vương phi quả thật có khí khái, đương lúc mang thai thì bị cướp hôn phu, không những không giận còn luôn miệng nói đỡ cho người ta.”
Những lời đó theo tiếng đàn sáo truyền tới lỗ tai ta. Tang Chi tức tối nghiến răng, ta thì không thèm để ý đến. Nàng cho rằng chỉ cần vài câu quở trách, trào phúng là có thể làm ta khó chịu, nhưng đời ta chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì.
Mặt mũi bề ngoài linh tinh có đáng là bao?
“Vương phi, yến hội chuẩn bị xong rồi, mời các vị phu nhân dời bước.” Ta lễ phép đến phòng khách truyền lời.
Liễu Cẩm Hoa ngồi ở ghế chủ trì. Nàng vẫy tay với ta cứ như đang gọi con chó con mèo nào đó.
Ta ngoan ngoãn tiến lên, nàng kéo tay ta ra cười nói: “Vương gia yêu thương Tiểu Cửu nhà chúng ta quá, vậy mà tặng nàng vòng tay phỉ thúy vàng được Hoàng hậu quá cố ban cho.”
Nàng nói xong thì nhìn cổ tay của mình, tự giễu rằng: “Sau này ta phải trông cậy vào Tiểu Cửu rồi.”
Mấy vị khách ngồi đây nghe vậy thì nảy sinh lòng bênh vực kẻ yếu, nhìn ta oán giận. Các nàng đều là vợ cả giống như Liễu Cẩm Hoa, tất nhiên sẽ xem thường hạng thiếp thất thấp hèn.
Lúc yến hội diễn ra thì Liễu Cẩm Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tranh-ngo/2852940/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.