Cậu ta cúi xuống, gạt tay tôi ra, "Tránh ra! Bản chết đi được!" giọt mồ hôi của chàng thiếu niên lần xuống sàn, cậu ta tự mình cởi giày ra, không thèm nhìn tôi và đi thẳng lên lầu. Nhưng tôi không thể để cậu ta đi như vậy được. Tôi ngôi sụp xuống và trực tiếp ôm lấy đùi cậu ta từ phía sau. Áp mặt vào gót chân của cậu ta, tôi nhẹ nhàng cầu xin. "Anh Mạc Ninh! Đừng đi vội được không, tôi có thể nấu ăn, có thể giặt quần áo, và tôi cũng có thể giúp anh dọn phòng, miễn sao anh để tôi ở lại đây và sai tôi làm việc gì cũng được. “Ai là anh mi! Thật là buồn nôn... cậu ta thẹn quá hoá giận, trừng mắt muốn đá tôi ra, khuôn mặt trắng nõn bông đỏ bừng lên, nhưng tôi vẫn cố chấp không chịu buông ra, tôi nghĩ cậu ta nhất định sẽ mui lòng, bởi vì trong mặt tôi Mạc Ninh không phải là người xấu.
Thấy tôi sống chết vẫn quấn chặt lấy, cậu ta không thể chịu nổi, cúi đầu xách tôi lên như một con gà nhỏ, sau đó mở cửa chính và ném tôi ra ngoài
Râm! Tiếng đóng cửa vô tình, trước khi vào nhà, cậu ta còn đứng trên bậc thềm nhìn tôi nói: "Từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi”. Tôi bị ngã suýt tiêu đời, đứng lên không nổi mà cũng không thế mở miệng ra nói được.
Không biết là ông trời muốn nhấn chìm bầu không khí, hay thực sự trùng hợp như vậy, một Quảng Châu đã rất lâu rồi không có lấy một giọt mưa, đêm hôm đó lại đột nhiên đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tran-tro-thanh-nguoi-tinh-bi-an/212043/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.