Trước giờ tôi chưa bao giờ được nghe một giọng nói thuần khiết và thanh cao như vậy, ngay cả khi cậu ta lạnh lùng đuổi tôi đi, tôi cũng cảm thấy thật ấm áp.
Tôi từ trong chăn thò đầu ra, nhìn thấy chàng trai đang nói ấy, cậu ta đứng trước đầu giường cúi xuống nhìn tôi, mặt lộ rõ vẻ xem thường, trên khuôn mặt ấy viết rõ mồn một dòng chữ "hãy tránh xa ta ngàn vạn dặm”.
Có điều, dáng dấp cậu ta nhìn cũng ổn, cao cao gầy gầy, nước da trang nõn nà, ngũ quan có vẻ ngây ngô, non nớt nhưng dường như mỗi đường nét đều được ông trời gọt dũa cẩn thận. Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi, khinh khinh: "Quê mùa! Đồ nhà quê”.
Cậu ta mắng chửi và coi thường tôi. Tôi biết rằng khuôn mặt vàng vọt, gầy gò của tôi rõ ràng là đã mười tuổi nhưng nhìn có vẻ không trưởng thành lãm. Thoạt nhìn, trồng tôi như con nợ chưa thấy thế giới bên ngoài bao giờ, là kẻ chẳng ai ưa thích noi.
Nhưng ít nhất, cậu ta cũng không động tay động chân đánh tôi. Ít nhất cũng là người tốt nhất tôi từng gặp.
Về sau tôi mới biết cậu ta tên là Đường Mạc Ninh, chỗ này không phải Thiên Đường, tôi cũng chưa chết, chính chủ của cậu ta - Đường Phú Quý đã cứu tôi.
Sau khi tôi ngất đi, chiếc xe lao tới phanh gấp trước mặt tôi chính là của Đường Phú Quý, ông ấy đã đưa tôi về. Tôi bị sốt cao và tại bị nhiễm trùng. Từ cõi chết được cứu về, Đường Phú Quý đưa tôi về thắng nhà của ông ấy ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tran-tro-thanh-nguoi-tinh-bi-an/212042/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.