Chương trước
Chương sau
Trên thực tế Nhiễm Toản và Đỗ Quan Mân không chỉ cùng trường cũ, mà còn cùng quê.

Thời niên thiếu của Nhiễm Toản, Đỗ Quan Mân giống như mặt trời ẩn nấp bên kia núi cao. Cậu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng của đối phương.

Rất hiếm khi tìm thấy thiên tài ở một địa phương nhỏ bé, mọi người đều thích thần thánh hóa Đỗ Quan Mân, đem cuộc sống của thiên tài làm đề tài trò chuyện sau mỗi bữa tối. Đỗ Quan Mân trong miệng bọn họ quái gở lạnh lùng, bởi vì thông minh quá sớm mà có vẻ không hòa hợp với đám bạn cùng trang lứa.

Nhiễm Toản từ nhỏ đã rất chăm chỉ, bất kể chuyện gì cũng muốn làm cho thật hoàn hảo, thành tích xuất sắc, ngoại hình đẹp mắt, tốt bụng thân thiện, gần như không có khuyết điểm.

Những lời khen ngợi cao nhất mà giáo viên dành cho cậu là: "Nhiễm Toản thật thông minh, chắc chắn sẽ là Đỗ Quan Mân tiếp theo."

Ha ha...... Đỗ Quan Mân, Đỗ Quan Mân, đều nói cậu là "Đỗ Quan Mân" kế tiếp, cậu rõ ràng có tên của mình.

Nhiễm Toản liều mạng đè nén cảm xúc của mình.

Ức chế bản thân thành bệnh nặng.

Cậu trở nên hơi cực đoan, nhưng lý trí lại bảo cậu ở bên ngoài phải duy trì phong thái quân tử nho nhã lễ độ, chỉ sau khi uống rượu cậu mới có thể lộ ra chút nguyên hình.

Cậu ghét bị so sánh với Đỗ Quan Mân, nhưng lại không khống chế được mà đuổi theo bước chân của hắn, muốn chứng minh mình giỏi hơn người được gọi là thiên tài này, cậu không phải là cái bóng của hắn.

Đỗ Quan Mân lên tạp chí khoa học kỹ thuật.

Nhiễm Toản nằm trên giường, cầm ngọn đèn nhỏ chiếu lên khuôn mặt đẹp trai trên tạp chí, thầm nghĩ: Cái gì đây? Người mẫu nam này không phải là Đỗ Quan Mân chứ?

Cậu đã nhìn thấy hình của Đỗ Quan Mân trên website trường học, nhưng Đỗ Quan Mân lúc đó trông giống như một con mọt sách ảm đạm.



Cậu dán tấm ảnh này ở bên giường mình, mỗi ngày trước khi ngủ liếc mắt một cái, nghĩ thầm sau khi tốt nghiệp nhất định phải đến phòng thí nghiệm của Đỗ Quan Mân làm nghiên cứu, ở khoảng cách gần nhìn xem đối phương rốt cuộc trông như thế nào.

Điều ước đã thành hiện thực.

Thành thật mà nói, tuần đầu tiên ngồi đối diện với Đỗ Quan Mân, Nhiễm Toản rất kích động.

Tuy rằng đối phương lôi thôi lếch thếch, thưởng thức quê mùa, không quá vệ sinh, còn là một người đàn ông không biết kể chuyện cười, nhưng mặt thật và ảnh chụp trên tạp chí thực sự là cùng một người. Và hắn thực sự rất thông minh, là trụ cột đáng tin cậy nhất trong phòng thí nghiệm của bọn họ.

Sau khi ngồi một tháng, loại tâm tình kích động này liền dần dần tan biến.

Sau khi ngồi được nửa năm, Nhiễm Toản đã không muốn nhìn lông chân của Đỗ Quan Mân lộ ra khi mặc quần cộc đến phòng thí nghiệm nữa, cũng không muốn nhìn mái tóc như tổ chim kia nữa, càng không muốn nhìn râu trên cằm đối phương đã cạo một nửa lại quên cạo tiếp.

Đôi khi họ làm việc cùng nhau, Đỗ Quan Mân - người đã không tắm trong vài ngày đến để xem số liệu trên màn hình của cậu.

Nhiễm Toản liếc mắt nhìn, thấy mặt Đỗ Quan Mân cách mình chỉ có 1 cm. Bây giờ di chuyển người xuống, có thể để đối phương áp môi lên mặt mình.

Thế nhưng, Đỗ Quan Mân vừa ăn mì ăn liền dưa chua xong, không đánh răng cũng không súc miệng.

Nhiễm Toản im lặng thu hồi ánh mắt.

Cứu mạngggg...

Hôm sau, cậu mua cho Đỗ Quan Mân một hộp kẹo cao su.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.