Trên thực tế Nhiễm Toản và Đỗ Quan Mân không chỉ cùng trường cũ, mà còn cùng quê.
Thời niên thiếu của Nhiễm Toản, Đỗ Quan Mân giống như mặt trời ẩn nấp bên kia núi cao. Cậu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng của đối phương.
Rất hiếm khi tìm thấy thiên tài ở một địa phương nhỏ bé, mọi người đều thích thần thánh hóa Đỗ Quan Mân, đem cuộc sống của thiên tài làm đề tài trò chuyện sau mỗi bữa tối. Đỗ Quan Mân trong miệng bọn họ quái gở lạnh lùng, bởi vì thông minh quá sớm mà có vẻ không hòa hợp với đám bạn cùng trang lứa.
Nhiễm Toản từ nhỏ đã rất chăm chỉ, bất kể chuyện gì cũng muốn làm cho thật hoàn hảo, thành tích xuất sắc, ngoại hình đẹp mắt, tốt bụng thân thiện, gần như không có khuyết điểm.
Những lời khen ngợi cao nhất mà giáo viên dành cho cậu là: "Nhiễm Toản thật thông minh, chắc chắn sẽ là Đỗ Quan Mân tiếp theo."
Ha ha...... Đỗ Quan Mân, Đỗ Quan Mân, đều nói cậu là "Đỗ Quan Mân" kế tiếp, cậu rõ ràng có tên của mình.
Nhiễm Toản liều mạng đè nén cảm xúc của mình.
Ức chế bản thân thành bệnh nặng.
Cậu trở nên hơi cực đoan, nhưng lý trí lại bảo cậu ở bên ngoài phải duy trì phong thái quân tử nho nhã lễ độ, chỉ sau khi uống rượu cậu mới có thể lộ ra chút nguyên hình.
Cậu ghét bị so sánh với Đỗ Quan Mân, nhưng lại không khống chế được mà đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-toi-nay-hoi-la/2885131/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.