Chương trước
Chương sau
Đỗ Quan Mân đã sờ năm lần, quả thực hít không nổi nữa.

"Đỗ Quan Mân, đánh răng trong hai phút cho tôi!" Nhiễm Toản đè Đỗ Quan Mân đang đánh răng cẩu thả lên gương trong phòng tắm: "Đừng ép tôi ra tay."

Mặt Đỗ Quan Mân ép sát vào gương, đường nét trên khuôn mặt đều bị bóp méo.

Đây không phải đã ra tay rồi sao!

Trước kia người trong nhà nuôi dưỡng hắn, không chỉnh sửa thói quen sinh hoạt không tốt của hắn, chỉ cần hắn duy trì hào quang thiên tài trên đầu, những khuyết điểm khác đều có thể che lấp.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để giao tiếp bình thường với mọi người chứ đừng nói đến yêu đương, hắn thà dành thời gian giải quyết vấn đề còn hơn tốn tâm tư cho các mối quan hệ.

"Hình trên tờ tạp chí đó..." Đỗ Quan Mân tựa lưng vào ghế nằm, nhắm mắt để Nhiễm Toản đắp mặt nạ cho hắn, mơ hồ nói: "Là công ty bỏ tiền bảo tôi đi tạo kiểu, bảo tôi làm mặt tiền, lừa gạt những người trẻ tuổi đến làm nghiên cứu khoa học."

Nhiễm Toản: "..."

"Cũng buồn cười lắm." Đỗ Quan Mân không nhìn vẻ mặt của Nhiễm Toản, tiếp tục nói: "Ai lại vì một tấm hình mà đến làm nghiên cứu chứ."

Nhiễm Toản nói: "Tôi."

Đỗ Quan Mân vén mặt nạ lên, mở mắt nhìn về phía cậu thanh niên có khuôn mặt nghiêm nghị bên cạnh.

Nhiễm Toản im lặng một lúc lâu, dời ánh mắt sang chiếc đồng hồ treo trên tường, thở ra một hơi, nói: "Trước khi vào làm, tôi đã cố ý hỏi đàn chị, tại sao một người ưu tú như chị vẫn còn độc thân đến bây giờ, cô ấy cười nói với tôi là chị quá ưu tú, mọi người theo không kịp cảm thấy không xứng với chị... Sau này tôi mới biết, loại người như anh có thể thoát khỏi cuộc sống độc thân mới lạ, chỉ có những người đầu óc có bệnh mới theo đuổi anh."

Đỗ Quan Mân ngồi dậy, thấp giọng nói: "Đúng là tôi có rất nhiều khuyết điểm..."

"Anh có rất nhiều khuyết điểm." Nhiễm Toản ngắt lời hắn, nói: "Tôi có bệnh."



Đỗ Quan Mân nói: "Ra vậy."

Đỗ Quan Mân nói: "Cậu đang theo đuổi tôi sao?

Nhiễm Toản nhìn hắn chằm chằm, nói: "Có bệnh mới theo đuổi anh."

Đỗ Quan Mân nghĩ: Thì ra thật sự đang theo đuổi mình.

Một nữ đồng nghiệp xinh đẹp trong văn phòng nói với hắn rằng khi Nhiễm Toản theo đuổi hắn, hắn vẫn chưa tin lắm, dù sao cậu đàn em đẹp trai này luôn trốn tránh hắn, khi nói chuyện với hắn luôn lộ vẻ mặt chán ghét.

Nữ đồng nghiệp xinh đẹp bảo hắn thử tiếp xúc thân mật, hoặc là chủ động đưa ra lời mời hẹn hò, nói không chừng đối phương sẽ ngại ngùng bày tỏ tình cảm với hắn.

Không có tác dụng chút nào.

Nhiễm Toản không muốn tiếp xúc thân mật với hắn, lúc hắn tiến lại gần, đối phương còn nhích ghế ra xa một chút, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn. Lúc hắn rầu rĩ ngồi trở về chỗ cũ, ngước mắt lên còn nhìn thấy cậu chàng cau mày lấy ra bình xịt mát không khí.

... Thật sự theo đuổi hắn sao? Cảm giác như coi hắn là thứ bẩn thỉu gì đó!

Hắn thử đưa ra lời mời, nhưng Nhiễm Toản không muốn ăn hamburger với hắn, cũng không muốn cùng hắn đi la cà ở các quán ven đường.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm một lúc.

Nhiễm Toản hỏi: "Ai hẹn hò sẽ đi la cà quán ven đường vậy?

Đỗ Quan Mân: "..."

Đỗ Quan Mân hoang mang, thầm nghĩ: Mua xiên nướng chẳng phải đắt hơn mua hoa hồng sao, xiên nướng còn ngon hơn mà.



Nhiễm Toản cười lạnh một tiếng, nói: "Hôm đó tôi mặc áo len mới mua, đổi loại nước hoa mới, thậm chí còn kẻ mắt nhàn nhạt... Anh đi tới, không có phản ứng gì, mở miệng hỏi tôi có muốn đi tuốt xiên không."

Đỗ Quan Mân: "...Bởi vì cậu mỗi ngày đều rất xinh đẹp, tôi từ ngữ nghèo nàn không biết khen, chỉ biết bỏ tiền mời cậu ăn."

Nhiễm Toản: "..."

Đỗ Quan Mân nói: "214520."

Nhiễm Toản hỏi: "Gì đấy?"

"Mật mã thẻ ngân hàng của tôi." Đỗ Quan Mân nói: "Thẻ ở trong túi áo khoác của tôi, cậu cầm đi quẹt đi."

Nhiễm Toản đứng dậy, chỉnh lại cổ áo của mình.

Đỗ Quan Mân nhìn thấy vành tai đeo khuyên tai của đối phương dưới mái tóc đen có chút phiếm hồng.

Đỗ Quan Mân nói: "Nhưng sổ hộ khẩu tôi không mang theo, ở ngăn kéo tầng hai tủ đầu giường trong phòng ngủ của tôi... Chìa khóa nhà tôi hẳn là ở trong cái quần tôi mặc trước đó."

Nhiễm Toản một lần nữa nhìn về phía hắn, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng.

Đỗ Quan Mân nói: "Chúng ta kết hôn đi."

-

Trong lòng Nhiễm Toản dao động kịch liệt, thầm nghĩ: Nếu kết hôn rồi, cậu có thể bắt Đỗ Quan Mân về ăn no ngủ kĩ, chỉnh lại cà vạt bị lệch của hắn, ép hắn tắm rửa mỗi ngày...

Thế nhưng, trước khi Đỗ Quan Mân tập ra cơ bụng và rửa sạch cây củ cải phía kia, đừng hòng cậu giao cái mông ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.