Đỗ Quan Mân đã sờ năm lần, quả thực hít không nổi nữa.
"Đỗ Quan Mân, đánh răng trong hai phút cho tôi!" Nhiễm Toản đè Đỗ Quan Mân đang đánh răng cẩu thả lên gương trong phòng tắm: "Đừng ép tôi ra tay."
Mặt Đỗ Quan Mân ép sát vào gương, đường nét trên khuôn mặt đều bị bóp méo.
Đây không phải đã ra tay rồi sao!
Trước kia người trong nhà nuôi dưỡng hắn, không chỉnh sửa thói quen sinh hoạt không tốt của hắn, chỉ cần hắn duy trì hào quang thiên tài trên đầu, những khuyết điểm khác đều có thể che lấp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để giao tiếp bình thường với mọi người chứ đừng nói đến yêu đương, hắn thà dành thời gian giải quyết vấn đề còn hơn tốn tâm tư cho các mối quan hệ.
"Hình trên tờ tạp chí đó..." Đỗ Quan Mân tựa lưng vào ghế nằm, nhắm mắt để Nhiễm Toản đắp mặt nạ cho hắn, mơ hồ nói: "Là công ty bỏ tiền bảo tôi đi tạo kiểu, bảo tôi làm mặt tiền, lừa gạt những người trẻ tuổi đến làm nghiên cứu khoa học."
Nhiễm Toản: "..."
"Cũng buồn cười lắm." Đỗ Quan Mân không nhìn vẻ mặt của Nhiễm Toản, tiếp tục nói: "Ai lại vì một tấm hình mà đến làm nghiên cứu chứ."
Nhiễm Toản nói: "Tôi."
Đỗ Quan Mân vén mặt nạ lên, mở mắt nhìn về phía cậu thanh niên có khuôn mặt nghiêm nghị bên cạnh.
Nhiễm Toản im lặng một lúc lâu, dời ánh mắt sang chiếc đồng hồ treo trên tường, thở ra một hơi, nói: "Trước khi vào làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-toi-nay-hoi-la/2885129/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.