Chương trước
Chương sau
Từ Thiên Dận gọi điện tới làm cho Hạ Thược hơi bất ngờ, nhưng cô lập tức nhớ ra, vỏ đao Long Lân là anh làm ra, đạo bùa trên mặt cũng do anh vẽ. Cô xuất đao, anh liền biết.

Nghe qua điện thoại là âm thanh động cơ xe, xem ra tốc độ rất nhanh, Hạ Thược nói nhanh: “Không có việc gì, đã giải quyết xong rồi. Sư huynh không cần đến đây.”

Từ Thiên Dận tốc độ xe một chút cũng không giảm, hỏi: “Em thật ra là đang ở nơi nào?”

Hạ Thược nghe xong cười khổ một tiếng, hai người vốn hẹn ngày mai sẽ gặp nhau. Bởi vì ngày kia cô phải về nhà, Từ Thiên Dận ở quân khu sắp xếp công việc ổn thỏa, cùng cô ngày mai đi mua quà cho cha mẹ cùng sư phụ, liền muốn đem anh đến làm cu li. Chưa gì bây giờ đã gặp mặt.

Tính tình của Từ Thiên Dận, Hạ Thược là rõ ràng, anh đã lên tiếng thì nhất định sẽ tới, khuyên sao cũng vô dụng. Vì thế đành nói: “Anh đến Vọng Hải Phong đi, anh đến nơi thì em trở về. Tóm lại em không sao, anh chậm rãi mà chạy xe.”

Hạ Thược vừa nói vừa nhìn giờ trên màn hình di động, nói tiếp: “Nếu anh đến sớm hơn mười một giờ, em không cho anh vào.”

Cô biết đoạn đường từ quân khu lái xe đến đây, phải mất hơn hai tiếng, bởi vậy liền quy định thời gian cho anh, khỏi chạy xe quá nhanh, trên đường không an toàn.

Quả nhiên, cách uy hiếp không cho vào của Hạ Thược là dùng được, âm thanh tiếng máy xe bớt ồn hơn một chút, Từ Thiên Dận buông một câu: “Chờ anh.”

Sau đó, liền cúp máy.

Hạ Thược cất điện thoại, Cung Mộc Vân nhìn nhìn cô, trong bóng tối ánh mắt lóe lên đầy thâm thúy, không biết đang nghĩ cái gì.

“Anh bị điện thoại giật điện tê liệt luôn à?” Hạ Thược nhíu mày hỏi.

Cung Mộc Vân cười, bấm gọi một dãy số khác, đứng bên kia liếc liếc Hạ Thược, cười nói: “Tình cảm sư huynh muội của hai người cũng tốt quá.”

Hạ Thược nhún vai, cảm tình của tôi tốt hay không thì liên quan gì đến anh nhỉ?

Cô không đáp, nghe thoáng thoáng tiếng của Nghiêm Long Uyên trong điện thoại. Cung Mộc Vân nói vài câu đơn giản, rồi cắt máy.

Lúc này, bên ngoài tiếng âm thanh ồn ào vang lên, “Sao lại thế này? Tầng này sao đèn lại không sáng?”

“Ủa? Sao lại không có ai báo?”

“Không biết, mau đi xem khách thế nào !”

Hạ Thược vừa nghe thanh âm, liền quyết đoán đem các loại cửa trong phòng đóng lại, đem tình huống bên trong ngăn cách với bên ngoài, sau đó nhìn về phía Cung Mộc Vân. Tuy rằng, hai người có thể theo hành lang chạy trốn, nhưng vô dụng. Đêm nay phòng này là do cô đặt, trong phòng lúc này đầy người chết như vậy, đao, súng, lựu đạn rãi rác khắp phòng, khách sạn sẽ báo cảnh sát, người bị tình nghi đầu tiên là cô. Cho nên, chuyện này phải cần An Thân hội ra tay xử lý.

Cung Mộc Vân trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, nếu hắn không nhìn lầm, đêm nay cô là lần đầu tiên giết người. Hiện tại vẫn còn có thể trấn tĩnh như vậy, theo tuổi tác của cô, cộng thêm sinh ra trong một gia đình giáo dục theo kiểu truyền thống, trấn tĩnh như vậy, quả thực là không dễ dàng gì.

Tối nay nếu như không có cô, sợ rằng hắn sẽ không thuận lợi như vậy mà thoát thân. Với hắn, bị ám sát việc là việc như cơm bữa, nhưng với cô, chắc chắn là lần đầu.

Lúc này, trong phòng ánh đèn bật sáng.

Đột nhiên ánh sáng chói chang, mắt lập túc không quen, Hạ Thược híp mắt, trước mắt bỗng nhiên tối lại.

Một bàn tay che lấy đôi mắt của cô, hương thơm đàn ông thoang thoảng, Hạ Thược sửng sốt, theo bản năng liền đẩy ra.

“Hưm!” Cung Mộc Vân kéo cô vào phòng trong, bàn tay vẫn che che trước mắt.

Lúc này, bên ngoài âm thanh càng lúc càng lớn, có người ở ngoài hành lang chạy tới chay lui, “Này sao lại thế này? Khách đều, đều…”

“Đều làm sao vậy? Đều đã chết hết?”

“Chắc là ngất đi thôi!” Người nói chuyện có vẻ hờ hững, nhưng ngay lập tức lại khẩn trương, “Này, sao lại thế này? Đồ ăn khách sạn của chúng ta có vấn đề sao?”

“Toàn nói nhãm! Những người khác ăn có việc gì đâu! Đừng động vào, chạy nhanh kêu xe cứu thương đi!”

Trên hành lang lại một phen nhộn nhịp, tiếp theo có người gõ cửa, “Xin hỏi khách ở bên trong, có việc gì hay không?”

“Chúng tôi không có việc gì, trước tiên cứ lo cho họ đi.” Cung Mộc Vân nói vọng qua cánh cửa.

Bên ngoài phục vụ thấy rất kỳ quái, khách ở phòng ăn đều ngất hết, phòng trong lại không việc gì? Nhưng lúc này đang lộn xộn, người thì không đủ, cũng lười hỏi nhiều, bỏ chạy đi kiếm người giúp.

Phục vụ sau khi rời đi, Cung Mộc Vân tay vẫn như cũ che trước mắt Hạ Thược, giờ phút này trừ bàn tay của hắn ra, cô cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nghe người khác diễn tả tình trạng, nhưng không trực tiếp nhìn thấy xác chết nào. Cô lúc này mới hiểu ra, là Cung Mộc Vân không muốn cho cô nhìn thấy thảm cảnh trong phòng.

Hạ Thược cười, có chút không quen lui một bước, tránh khỏi bàn tay, “Tôi ổn.”

Người là do chính tay cô giết, không muốn thì cũng đã giết rồi, còn sợ cái gì mà không dám nhìn xác? Còn nữa, tính mạng những người này là do cô lấy, mặc kệ nói như thế nào, mối nhân quả này là cô phải gánh. Nếu phải gánh, thì mạnh dạn đón nhận, nhìn những người này một chút cũng không sao.*

Vãi chị Thược, bản lãnh quá, giết người là 1 chuyện, nhìn xác là chuyện khác nha chị ấy JCung Mộc Vân nhìn cô thối lui một bước, cúi đầu, dáng vẻ tránh né bàn tay. Hắn cảm giác mất mác, hơi ấm trên tay đột ngột rời đi, lòng bàn tay bị đôi lông mi chạm vào, cảm giác hơi ngưa ngứa vẫn còn đây. Bộ sườn sám cô đang bận không nhiễm chút dơ, sạch sẽ sạch sẽ. Cô đứng đó nhìn hai xác chết gần cửa, an tường như cõi niết bàn trong thế gian.

Cung Mộc Vân cụp mắt xuống, tay hướng lên tường.

“Cạch!”

Đèn trong phòng bị hắn tắt đi.

Hạ Thược sửng sốt, đã thấy Cung Mộc Vân đứng sát tường, trong bóng tối thân hình tuấn dật, giọng nói ra vẻ không để ý lắm, lại cười: “Tôi khi tuổi còn nhỏ hơn cô bây giờ đã giết người, sau khi hắn chết tôi không nhìn. Người đầu tiên không nhìn qua, về sau tuyệt đối cũng không nhìn qua người chết nào.”

Giọng nói của hắn đều đều, Hạ Thược  nghe ra là đang kể lại lần giết người đầu tiên.

Chỉ cần một lần là đủ, những lần sau đều là do thói quen sao?

Lời này nghe qua có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cô cảm giác hắn dùng vẻ cười cợt để che giấu đi sự thê lương. Khi người khác còn đang lúc tuổi thơ, hắn lại từ nhỏ giết người đến khi trưởng thành, một đường đi tới, ngã dưới tay của hắn bao nhiêu người cũng không thèm nhìn qua, dần dần, có lẽ con người đối với hắn mà nói ai cũng giống nhau, khuôn mặt toàn mơ hồ, chỉ khi có máu chảy đầu rơi mới là người thật sự.

Nhưng mà, ngay cả lúc này nằm dưới chân bao nhiêu người, hắn cũng lười xem, chính là nhìn những người này, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, bọn họ chịu chết, hắn mỉm cười.

Đây là cái dạng cuộc sống gì?

Hạ Thược thản nhiên cụp mắt, thực rõ ràng, cuộc sống của Cung Mộc Vân và thế giới quan của cô cách nhau quá xa, vốn không cùng là một loại.

“Xem ra, là đương gia của An Thân hội, cũng không dễ dàng gì.” Hạ Thược cười, sờ soạng đi đến giá áo lấy chiếc áo khoác mặc vào, sau đó đi đến ghế nệm ngồi xuống, đem Long Lân cất vào túi xách, bây giờ chỉ còn chờ.

Cung Mộc Vân nhìn bóng dáng cô, miệng cười cười, cũng không thèm tranh luận, cùng cô chờ.

Nghiêm Long Uyên tới rất nhanh, nội thành tuy rất lớn, nhưng sau khi Cung Mộc Vân gọi điện thoại, hắn chỉ mất tám phút là đến nơi.

Một hàng hai ba chục tên mặc đồ đen mặt lạnh lùng đi vào, vừa nhìn thấy tình huống trong phòng, Nghiêm Long Uyên quỳ một gối xuống trước mặt Cung Mộc Vân, cúi đầu nhận tội, “Đương gia, làm cho ngài bị sợ hãi.”

Cung Mộc Vân vẫn đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt lười biếng lạnh nhạt, thản nhiên cúi mắt xuống, nhưng vẻ thờ ơ của hắn làm cho người ta căng thẳng đến tột độ, “Ta thì không sao cả, đêm nay cũng tốt, chỉ là làm cho Hạ tiểu thư bị sợ hãi, trong lòng lại băn khoăn.”

Nghiêm Long Uyên vừa nghe, không đứng dậy, khẽ xoay người, đối diện với Hạ Thược quỳ thỉnh tội, “Hạ tổng, bọn thuộc hạ đến chậm, làm cho ngài bị sợ hãi.”

Hạ Thược tuy biết An Thân hội là bang có lịch sử lâu đời, nhưng không nghĩ tới bây giờ vẫn còn giữ lại mấy cái qui định này, người khác quỳ trước mặt, cô mặc dù có chút không quen, nhưng cũng không phản ứng: “Nghiêm lão đại đứng lên đi, việc hôm nay, nói cho đến cùng khả năng cũng là tại ta.”

Nghiêm Long Uyên nghe vậy một chút phản ứng cũng không có, vẫn quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng thắn, đầu thấp, ra dáng muốn xử lý thế nào cũng được.

“Cô chỉ là mời tôi ăn bữa cơm mà thôi, những người này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.” Hiển nhiên Cung Mộc Vân hiểu ý của Hạ Thược, nếu cô đêm nay không mời hắn ăn cơm, sẽ không phát sinh việc này. Hắn ý cười ôn hòa, lại cụp mắt nhìn về phía Nghiêm Long Uyên, ánh mắt trở nên lành lạnh, không chút để ý hỏi, “Những người này có nhìn ra lai lịch?”

Nghiêm Long Uyên xoay trở lại, cúi người nói: “Thích Thần.”

Cung Mộc Vân thản nhiên nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, quay đầu hướng ghế nệm trong phòng trà nói, “Cô ả kia còn hơi thở, cứu sống cô ta. Đưa trở về cho Thích đương gia, coi như ta cảm tạ.”

“Dạ.”

Hạ Thược thấy lúc bình thường hắc bạch lưỡng đạo ai cũng kính sợ Nghiêm Long Uyên, nhưng giờ phút này ở trước mặt Cung Mộc Vân thở cũng không dám thở mạnh, không khỏi cụp mắt lại lắc đầu, những người này, quả thực cùng với mình không chung một thế giới.

Đã không chung cách nhìn, tốt nhất không nên xen vào việc của người khác. Chỉ là khi Cung Mộc Vân nhắc tới ả sát thủ kia, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Hạ Thược lập tức đứng dậy, chân bước đi. Trên mặt đất có bốn người trúng súng giữa trán mà chết, những người này tuy là do Cung Mộc Vân giết, nhưng lại là do cô dùng trận vây lại, nhân quả của cô phải tính một phần. Cô một đường đi thẳng đến chỗ ả sát thủ, cô ta nằm trên mặt đất, hơi thở đã rất mỏng manh.

Hạ Thược muốn biết tại sao cô nhìn không ra hình tướng của người này. Sát khí thì không nói, hình tướng là giấu diếm như thế nào?

Vì sao, cô không thể nhìn thấy?

Hạ Thược nhìn chằm chằm ả sát thủ, hai cổ tay đã bị gẫy, trên ngực một phát đạn, ánh mắt nhắm nghiền lại, người đã chìm vào hôn mê.

Lúc này trong phòng trà đèn đã mở sáng, ngọn đèn vàng ấm ám rọi thẳng lên khuôn mặt của cô ta, có thể thấy được người này là một cô gái xinh đẹp, da thịt trắng hồng, mày liễu môi đỏ mọng, xứng đáng là một người đẹp .

“…” Ý?

Hạ Thược bỗng nhiên sửng sốt, cảm thấy không đúng.

Có quá đẹp hay không?

Người này đẹp thì không có vấn đề gì, chỉ là…  da thịt này là chuyện gì xảy ra? !

Cô ả này đang bị thương nghiêm trọng, vì sao da thịt vẫn trắng hồng như vậy? Không phải nên trắng bệch ra hay sao?

Hạ Thược ánh mắt biến đổi, lập tức nghĩ đến một khả năng, bèn ngồi xổm xuống sờ khuôn mặt của cô ta. Cô cũng không biết mình đoán như vậy có đúng không, chỉ mang mang nhớ khi coi phim võ hiệp trên tivi, loại tình huống như vầy cũng hay thấy.

Cô còn chưa nghĩ xong, một bàn tay khác đã đưa đến.

Tay mềm mại như ngọc, tìm kiếm trên mặt ả sát thủ kia một cách tỉ mỉ, nhanh chóng tìm ra một góc không đúng trên khuôn mặt, thuận tay bóc ra, một mảnh mặt nạ tinh xảo liền vào tay.

Hạ Thược kinh ngạc nhìn mặt nạ trong tay của Cung Mộc Vân, cô trước đó từng nghe sư phụ nói qua, vào thời kỳ dân quốc có một lão nghệ nhân chuyên làm mặt nạ, đeo ở trên mặt, cùng da mặt  bình thường không có gì khác nhau. Mặc dù loại nghề này đến nay đã thất truyền, nhưng đối với sự phát triển khoa học kỹ thuật của ngày nay, làm ra loại mặt nạ như thế này cũng không phải là không thể. Chuyện này trước kia Hạ Thược chính là nghe qua một chút, xem ti vi thấy một chút, không nghĩ tới đêm nay thực bị cô nhìn thấy được!

Hạ Thược không cầm mặt nạ kia, lại liếc mắt nhìn ả sát thủ thêm một cái, sắc mặt hiện tại đã trắng bệch, nào có tý huyết sắc gì?

“Thì ra là thế, trách không được.” Hạ Thược lẩm bẩm nói. Trách không được, cô nhìn không ra tin tức của hình tướng, nguyên do là đeo mặt nạ.

Đẳng cấp của chiếc mặt nạ này, độ tinh xảo là thuộc hàng cấp cao.

“Những người này, luôn không dùng mặt thật của mình. Cho nên ta mới nói, có xem họ hay không cũng vậy. Mặc dù cô muốn nhớ họ, cũng không chắc là khuôn mặt của chính họ.” Cung Mộc Vân đem chiếc mặt nạ tiện tay vứt bỏ một bên, giống như vứt miếng rác.

Hạ Thược hiểu được, hắn nói lời này là muốn trấn an cô, không muốn cô nhìn mặt người đã chết, làm cho lòng mình luôn áy náy. Nhưng cô chỉ mĩm cười, Cung Mộc Vân quá coi thường cô rồi, cô không đến nỗi yếu ớt như vậy. Cô vốn không sợ phải gánh vác, chỉ sợ là chút dũng khí để gánh vác cũng không có.

“Sẵn tiện hỏi một chút, Thích Thần là ai?” Hạ Thược cười, đột nhiên mở miệng.

Chuyện của An Thân hội, cô lười hỏi đến, cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng đêm nay có điểm đáng ngờ, tuy rằng đã hiểu rõ vấn đề của sát thủ, nhưng vẫn còn chưa đủ. Nếu sát thủ đêm nay là vì Cung Mộc Vân mà đến, cô đúng ra phải nhìn được hắn gặp chuyện nguy hiểm. Không nhìn ra, chỉ có thể chứng minh chuyện này cùng với cô có liên quan!

Thích Thần, là ai?

Thích Thần là ai, Cung Mộc Vân cũng không giấu diếm, cho dù là Hạ Thược không nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự, cũng không thèm quan tâm đến chuyện của An Thân hội, Cung Mộc Vân vẫn là ôn nhã cười nói: “Thích Thần, là đương gia của Tam Hợp hội, luôn cùng tôi đối đầu.”

Hạ Thược giương mắt, Tam Hợp hội đương gia?

“…” Cái đáp án này đột nhiên làm cho Hạ Thược cụp mắt xuống, trong lòng là cảm giác nói không nên lời. Trong lòng cô đầy suy nghĩ, nên không nhiều lời nữa.

Đêm nay đi ra ngoài gặp loại sự tình này, cô cũng muốn sớm trở về nghỉ ngơi. Tuy trong lòng có nhiều phỏng đoán, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, cô sẽ không cùng Cung Mộc Vân nói chuyện này nữa, vẫn là chờ sư huynh đến nói sau.

An Thân hội xử lý những chuyện ám sát này rất chuyên nghiệp. Bọn họ chào hỏi qua ban lãnh đạo của khách sạn, đợi đến rạng sáng khi khách sạn hết khách, liền mang thi thể ra bên ngoài, đem về bang hội xử lý. Thần không biết quỷ không hay, căn bản sẽ không kinh động đến cảnh sát.

Xử lý mấy chuyện dạng này, có Nghiêm Long Uyên ở đó là được, Cung Mộc Vân không cần thiết phải ở lại. Hắn liền cùng Hạ Thược đi ra khỏi khách sạn, cười nhìn cô, “Phải đi về?”

“Vâng.” Hạ Thược gật đầu, cô đêm nay tự mình lái xe đến, không có tài xế của tập đoàn, “Anh cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

Hạ Thược sợ Cung Mộc Vân lại muốn đưa cô về, liền chặn đầu trước nói.

Nào biết gã chỉ hơi nhàng nhíu mày, ánh mắt trong sáng, miệng cười cười, bàn tay như làm ảo thuật lấy ra một vật, đưa cho Hạ Thược, “Cầm ấy, nó giúp bình tâm.”

Hạ Thược ánh mắt nhìn vào tay của Cung Mộc Vân, hắn cầm một vật tinh xảo được chế tác từ cây đàn hương, có vẻ như là trang sức, xinh đẹp tao nhã. Theo cơn gió mang đến, mùi gỗ đàn hương tỏa ra hương thơm, Hạ Thược nhẹ nhàng nhíu mày, lúc này mới biết tại sao luôn cảm giác trên người của Cung Mộc Vân luôn có mùi thơm của đàn hương, còn tưởng rằng quần áo hắn tẩm hương. Không nghĩ tới, thì ra hắn mang vật này trên người.

Chỉ là, đây là vật tùy thân của Cung Mộc Vân, cô lý nào lại nhận lấy?

“Cũng không phải là vật quí giá hiếm có gì, nhưng nó có tác dụng an thần. Đêm nay cô bị kinh động, cứ cầm dùng đi.”

Dường như đoán trước được cô sẽ cự tuyệt, Cung Mộc Vân lên tiếng trước một bước cười nhìn Hạ Thược, “Trên đời này không có vật tầm thường hay quí giá, chỉ do lòng mình. Cô xem nặng nó liền nặng, xem thường liền khinh khi. Cô dùng tâm tư nặng nề nhìn nó, quá xem trọng vấn đề, vì vậy mới không dám nhận lấy. Đối với tôi mà nói, chỉ là đưa cho bạn bè chút đồ, coi như xin lỗi chuyện tối nay mà thôi.”

Hắn nói đến đây coi như đã hết lời rồi. Hạ Thược cảm thấy, chính mình nếu còn không nhận lấy, không khỏi có chút cứng rắn quá. Cô bèn cười nhận lấy, “Được rồi, tôi sẽ xem nó là thuốc an thần vậy, về nhà kiếm cái lư hương đốt cho thơm.”

“Tùy ý cô.” Cung Mộc Vân khẽ cười một tiếng, đưa Hạ Thược lên xe.

Hạ Thược nổ máy, nhanh chóng rời khách sạn.

Lại không biết, sau khi xe rời đi, gã thanh niên vẫn khoanh tay đứng ở cửa khách sạn, nhìn theo cô, nụ cười đã tắt, ánh mắt ung dung, trên mặt có nhiều cảm xúc.

Hạ Thược đang nhìn biển từ căn phòng của khách sạn, cảm nhận gió thổi vào, chờ Từ Thiên Dận. Khi cô vền đến khách sạn mình ở, chỉ mới mười giờ, thời gian còn sớm, vốn phải nên đi tắm rửa một chút, nhưng Hạ Thược lại không có tâm tư, đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh như nước. Trong đầu cô sắp xếp lại chuyện tối nay, áo khoác cùng vật dụng linh tinh tùy tiện vứt lên giường, ngồi trên ghế sô pha.

Chợt nghe tiếng gõ cửa.

“Ai?” Tiếng gõ cửa phòng mang theo âm thanh trầm thấp, theo bản năng Hạ Thược quay đầu lại hỏi.

“Là anh.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Từ Thiên Dận, âm thanh vừa trầm ấm vừa lạnh lùng, còn ráng nói thêm một câu, “Anh không có tới sớm.”

Hạ Thược nghe vậy nâng mi nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng mười một giờ, lúc này mới nhớ mình qui định cho anh không được lái xe quá nhanh, không được đến sớm. Chẳng qua, thời gian sao lại chính xác quá. Hạ Thược cười một tiếng, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đón cô là một cái ôm mạnh vào lồng ngực.

Anh mặc một thân áo đen, quần áo lạnh lẽo, mang theo cái rét lạnh ban đêm của mùa đông, trên ngực một cái áo lông mỏng manh, tỏa ra hơi ấm của anh cùng nhịp tim đập loạn. Anh đem cô ôm lấy thật chặt, đôi tay dùng sức khá mạnh, như sợ cô có điều hoảng sợ trong lòng.

Hạ Thược vùi mặt vào ngực của anh, thoảng thoảng nghe mùi hương quen thuộc, tuy biết rằng giờ này anh gặp cô, lúc này chắc chắn là an tâm rồi. Nhưng anh chắc không biết, cô lại còn cảm thấy an tâm hơn.

Hai người ở cửa ôm nhau hồi lâu, mãi cho đến khi cảm xúc ổn định lại, lúc này mới đi vào.

Hạ Thược liền đem nước ấm đến, để Từ Thiên Dận dùng cho bớt lạnh, sẵn dịp kể lại chuyện đêm nay. Đương nhiên, ngoại trừ việc chính, súng và lựu đạn cô không dám đề cập, miễn làm cho anh lo lắng.

Nhưng Hạ Thược vừa mở miệng nói, “Đêm nay…”

“Anh biết rồi.” Từ Thiên Dận ngồi ở trên sô pha, tay cầm ly nước nóng, nâng mi nhìn Hạ Thược.

“Ân?” Hạ Thược sửng sốt, “Anh biết được cái gì?”

“Cung Mộc Vân, sát thủ, Thích Thần.” Từ Thiên Dận nói ngắn gọn.

Hạ Thược sửng sốt, anh làm sao mà biết được? Không phải lúc đó còn trên đường tới sao?

“Sư huynh, anh không nghe em dặn, trên đường chạy xe chậm một chút sao?” Hạ Thược đột nhiên cười tủm tỉm hỏi.

“Ah.” Anh gật đầu, nhìn nhìn cô, sau một lúc lâu, cư nhiên còn dám gật đầu, “Anh có mà.”

“Nói bậy! Gạt người!” Hạ Thược cắn môi, trừng mắt nhìn anh, “Nếu anh lái xe chậm, hiện tại là vừa mới đến. Nếu là vừa đến, anh làm sao mà biết rõ ràng như vậy?”

“Anh có cách riêng của mình.” Từ Thiên Dận trả lời rất đơn giản. Hạ Thược vẫn không buông tha, hai người nhìn nhau trong chốc lát, quả nhiên người phải đầu hàng là anh, “Em chỉ nói trước mười một giờ không được đến khách sạn.”

Anh vừa nói ra lời này, Hạ Thược liền bị chọc cười, khó mà giận được con người này, “Anh còn chơi chữ hả?”

Anh nhìn khí thế bức người của cô, mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt thâm thúy trong sáng này có một loại cảm giác người ta khó lòng mà chỉ trích. Hạ Thược cứ trừng mắt, Từ Thiên Dận đem ly nước quăng lên bàn, cánh tay chụp tới, lại đem cô ôm lấy.

“Anh sợ em gặp chuyện.” Thanh âm của anh trầm xuống, hơi thở lại khẩn trương, tim đập mạnh.

Hạ Thược ở trong lòng anh cười thầm, mắt lộ ra vẻ đau lòng, cô cũng không phải sợ anh xảy ra chuyện hay sao? Bằng không sao lại bắt anh chạy chậm một chút?

“Anh đến lúc nào?”

“Mười giờ.”

Hạ Thược: “!”

Cô từ trong lòng Từ Thiên Dận đứng lên, mắt híp lại, con đường vốn dùng hơn hai giờ lái xe, anh cư nhiên dùng một giờ đã đến! Đây là cái tốc độ gì?

Thấy ánh mắt của cô mang đầy vẻ trách móc, anh đành im lặng ánh mắt sâu kín, mãi cho đến khi Hạ Thược cũng hết biết nói cái gì, cô lúc này mới “hứ” một tiếng, cảnh cáo anh về sau không được như vậy, lúc này mới đem chuyện sát thủ kể ra.

Nếu anh đã muốn biết, giấu diếm cũng vô dụng, tiếp theo, cô nói ra sự lo lắng của mình, “Anh nghĩ xem, có khi nào người của Tam Hợp hội phát hiện ra hành tung của sư phụ? Đêm nay, là vì Cung Mộc Vân mà đến, hay là… đến vì em?”

Hạ Thược vẫn cảm thấy, danh tiếng về phong thủy của mình tính ra là chưa cao, phía nam tổng bộ Tam Hợp hội ở Hong Kong, không nên biết sớm như vậy mới phải.

Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự biết sư phụ ở thành Đông, đúng ra nên tìm đến chổ sư phụ. Không thể chỉ vì nàng, mà đêm nay ra thủ đoạn này!

Dù sao, nếu đã biết cô là đệ tử đích truyền của sư phụ, vài tên sát thủ kia đối với người bình thường còn được, nhưng đối với người tinh thông kỳ môn thuật số như cô mà nói, mấy người kia đến đây là chịu chết. Huống chi, đêm nay còn có Cung Mộc Vân ở đó?

An Thân hội đương gia, làm sao có thể tùy tiện dùng vài người mà giải quyết hắn được?

Cho nên, Hạ Thược đến giờ vẫn không xác định, nghĩ tới nghĩ lui cũng vào ngõ cụt. Cũng có thể là cô nghĩ nhiều, đêm nay chính xác là vì Cung Mộc Vân mà ra, bởi vì hai người đi cùng nhau, cô bị liên lụy vào trong đó, vì thế mới không nhìn ra hắn gặp nguy hiểm?

“Em suy nghĩ nhiều rồi, còn chưa đến mức đó đâu.” Từ Thiên Dận nói, “Cung Mộc Vân cùng Thích Thần đấu đá nhau từ thời thiếu niên đến bây giờ. Thích Thần cuồng ngạo ương ngạnh, Cung Mộc Vân là người chung đường, va chạm không ít, hai người này vốn có tử thù. Em đêm nay là bị Cung Mộc Vân liên lụy.”

Từ Thiên Dận rất ít khi một lần mà nói nhiều như vậy, chỉ vì sự an lòng của cô anh phải nói.

Hạ Thược nghe xong có chút không tin được, chỉ là vì như vậy thôi?

Nhưng theo phỏng đoán của Từ Thiên Dận, cô vẫn tin. Dù sao đối với chuyện của những người này, trên tay anh tư liệu khẳng định là so với cô nhiều hơn.

Nếu thật sự chỉ là vì hai người ân oán nhiều năm, vậy xác định, việc  sư phụ còn sống sẽ không bị Tam Hợp hội biết.

Suy nghĩ thông suốt được, Hạ Thược mới nhẹ nhàng thở ra. Sư phụ mất tích nhiều năm, rất nhiều người đều cho rằng sư phụ đã chết, hơn nữa cho dù cô ở trong tỉnh rất nổi tiếng, nhưng trên đời cũng còn rất nhiều phong thuỷ sư nổi danh không kém, không nhất thiết phải đem cô liên hệ đến sư phụ. Nhưng với Cung Mộc Vân cô xem ra về sau là không thể đi gần, miễn cho người khác chú ý đến. Ít nhất là đến trước khi đi Hong Kong, cô cùng An Thân hội ngoài mặt sẽ không quá thân cận.

“Việc này, để anh xử lý.” Từ Thiên Dận đột nhiên mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của Hạ Thược.

Từ Thiên Dận  nói xong đứng lên, đi vào phòng tắm mở nước, để Hạ Thược đi tắm rửa.

Hạ Thược vẫn còn muốn nói, nhưng thấy anh pha nước ấm, đành đi vào phòng tắm, việc gì thì từ từ nói sau. Trong phòng tắm đã truyền ra âm thanh tắm rửa, anh tắt đèn, đứng trong bóng đêm, hơi thở lành lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.