Trong ngành đồ cổ này, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với vật trong đất. Nhưng sau khi lấy được vật, thường thì sẽ “rửa trắng” vật đó, cũng chính là bán cho những người ngầm thu mua văn vật, sau đó vật này đến tay người khác thì cũng được thêu dệt một lai lịch dễ nghe, bán lại cho một số nhà sưu tầm, sau đó mới có thể tới tay người thu mua đồ cổ.
Đương nhiên, cũng có một số thương gia ngầm liên hệ với những kẻ trộm mộ, nhưng vì đây là mua bán phi pháp, phần lớn đều rất cẩn thận.
Về phần món đồ này chuyển qua mấy tay, cuối cùng đem đến chợ đồ cổ hỏi có thu mua hay không, chỉ cần không phải liếc nhìn một cái liền nhìn ra là di vật văn hóa cấp quốc bảo, ví dụ như chuông, các loại vật đồng đen, cái khác cơ bản nhận mua cũng không vấn đề. Đây là ngành mua bán mà mọi người đều ngầm hiểu quy tắc của nó, nhưng không thể nói ra bên ngoài. Nếu như bị cục di vật văn hóa tra đến mình, vậy thì nhất định là phải ra tòa rồi!
Mã Hiển Vinh cũng là người cẩn thận, vừa mới đắc tội Vương Đạo Lâm, trong lòng ông biết với lòng dạ hẹp hòi như Vương Đạo Lâm, nhất định sẽ gây phiền toái cho Phúc Thụy Tường, cho nên khi vừa thấy người tới lấy món đồ có vẻ như là vật được lấy từ trong đất ra, trong lòng liền cẩn thận hơn vài phần.
Ông vốn không muốn thu mua, nhưng người tới vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-su-trung-sinh-chi-thien-tai-than-con/2704219/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.