Chương trước
Chương sau
“Quỷ — “



Một tiếng thét chói tai khiến thần trí mơ hồ của Hạ Thược thanh tỉnh lại.



Lúc này cô đang đứng ngoài cửa ký túc xá, ánh mắt đảo qua, thấy cửa phòng ký túc xá mình cùng phòng đối diện đều mở tung ra, mà tiếng thét chói tai vừa rồi là truyền ra từ phòng ký túc xá của mình, giọng nói kia Hạ Thược nhận ra, là bạn cùng phòng kiêm ngồi cùng bàn – Miêu Nghiên .



Cô đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trong phòng vô cùng hỗn loạn!



Miêu Nghiên ngồi trên mặt đất, núp sau chiếc bàn học, ghế dựa sau lưng chống đỡ thân hình gầy yếu của cô, đầu vùi giữa hai đầu gối, hai tay cầm lấy ghế dựa, thân mình lạnh run, ghế dựa bị lung lay va chân xuống nền phát ra tiếng loảng xỏang.



Liễu Tiên Tiên mặc áo ngủ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Miêu Nghiên.



Hồ Gia Di đánh giá chung quanh, đầu xoay tròn như trống bỏi, không giống như là bị dọa sợ, lại giống như đang hưng phấn, “Quỷ? Quỷ ở nơi nào?”



Miêu Nghiên run rẩy liên tục, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nấp sau ghế dựa đưa tay chỉ về phía trước. Hướng cô chỉ, vừa vặn là cửa phòng ký túc xá.



Mà lúc này ngoài cửa phòng, ngoại trừ Hạ Thược vừa đẩy cửa vào, còn có một học sinh nữ đứng đó. Học sinh nữ này là người ở phòng đối diện -phòng 502, lần trước đi theo Phan Hướng Huyên đến đây chơi bài.



Học sinh nữ kia thấy Miêu Nghiên chỉ lại đây, phản xạ có điều kiện quay đầu lại! Vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Thược đang đứng sau lưng mình, không khỏi “A!” một tiếng thét chói tai.



Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di lúc này cũng mới phát hiện Hạ Thược quay về, hai người đều hoảng sợ, thiếu chút nữa cũng thét chói tai thành tiếng.



Hạ Thược vẻ mặt lạnh nhạt, học sinh nữ kia nhìn rõ là cô, ôm lấy ngực mình, sắc mặt trắng bệch, giọng điệu khó chịu, “Có lầm hay không! Đêm tối, không một tiếng động đứng sau lưng người khác! Dọa sợ muốn chết!”



Hạ Thược nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên mặt cô gái, lại nhìn lướt về phía bên cạnh cô, một cái liếc mắt kia tuy rằng ngắn ngủi, học sinh nữ kia lại thấy giật mình, vội xoay người về phía sau.



Phía sau, trừ bỏ Miêu Nghiên, Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên, không còn cái gì nữa…



Giờ phút này, đã sắp đến thời gian đóng cửa ký túc xá, bóng đêm tối tăm, cửa phòng vừa vặn đối diện với cửa sổ, bên ngoài tối như mực. Tuy vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa của học sinh nữ ngoài hành lang, nhưng lại càng cho thấy phòng của Hạ Thược yên tĩnh đến đáng sợ.



“Đêm rồi, sắp đến thời gian tắt đèn, người rảnh rỗi không việc gây náo loạn là cậu đi?” Hạ Thược bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu mặc dù lạnh nhạt, nhưng lại dọa học sinh nữ kia suýt chút nữa bật tiếng kêu.



“Tớ có việc không được sao? Tưởng là ai thích đến đây! Ký túc xá thần côn chính là ký túc xá thần côn, không một ai bình thường!” Học sinh nữ kia bị dọa sợ trắng mặt còn chưa hồi phục lại, vỗ ngực, dậm chân tức giận hừ một tiếng rời đi .



Phòng ký túc xá đối diện vang lên tiếng mở cửa, mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, ánh mắt Hạ Thược vẫn dán chặt tại phòng ký túc xá ấy, nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.



Liễu Tiên Tiên thở phào một tiếng, “Làm ơn về sau còn có loại tiết mục hứng thú như tối nay, xin hãy thông báo cho tớ một tiếng. Con gái trước khi ngủ mà bị hoảng sợ, dễ dàng bị già!”



Hồ Gia Di liếc trắng mắt cô một cái, xoay người chạy tới bên cạnh Miêu Nghiên, ngồi xổm xuống giúp cô kéo ghế dựa ra, vỗ vỗ lưng cô, “Tiểu Nghiên, cậu nhìn kỹ lại xem, là Thược tử quay về, nào có quỷ gì đâu? Thật là, hại mình hưng phấn một hồi”.



Miêu Nghiên lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu lên, cô ôm chặt lấy cánh tay Hồ Gia Di không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy chỉ bằng một bàn tay giấu ở phía sau, chỉ lộ ra một đôi mắt to hoảng sợ nhìn về phía cửa. Thấy Hạ Thược đứng ở cửa, cũng không hề khiến cô giảm bớt chút khẩn trương nào, mà tròng mắt chuyển động, nhìn quét khắp xung quanh phòng, Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên nhìn dáng vẻ này của cô đồng thời liếc nhìn nhau một cái, hai người lại bắt đầu cảm thấy khẩn trương.



Bộ dạng Miêu Nghiên thật sự dọa người, cô vốn là gầy đáng thương, giờ phút này lại vô cùng khẩn trương sợ hãi, với dáng vẻ này, thật sự là có thể đi chụp ảnh quỷ rồi .



Hạ Thược đã đi tới, cùng Hồ Gia Di nâng Miêu Nghiên dậy ngồi xuống ghế, liền hỏi nói: “Vừa rồi cậu thấy cái gì?”



Cô muốn kiểm chứng một chút suy đoán của mình có đúng hay không.



Miêu Nghiên lại lắc đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không chịu nói một lời.



Liễu Tiên Tiên đứng xa xa không biết nói gì trợn trừng mắt, nhưng cũng xoay người rót cốc nước ấm đưa cho Miêu Nghiên, “Uống cốc nước cho ấm người, bình tĩnh lại đi. Thật là, phòng của chúng ta, cậu thường ngày vẫn yên lặng không nổi bật, không ngờ không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là nổi tiếng! Chị đây bị cậu dọa cho chạy mất hai hồn rồi!”



Miêu Nghiên nhận lấy cốc nước giữ trong lòng bàn tay, đáy mắt tràn đầy vẻ cảm động, nước mắt cũng lách tách rơi xuống, cắn môi lắc đầu nói: “Tớ không cố ý dọa mọi người..”.



Không ai ngờ cô lại khóc, Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di nhìn nhau, giật mình ngây người đồng thời nghiêm túc nhìn cô. Hai người dù có ngốc đi nữa, lúc này cũng nhìn ra Miêu Nghiên không phải giả vờ.



“Tiểu Nghiên, rốt cuộc vừa rồi cậu thấy cái gì?” Hồ Gia Di ngồi xổm xuống bên cạnh Miêu Nghiên.



Miêu Nghiên lại vẫn chỉ lắc đầu, cúi đầu, tiếng nói nhỏ như tiếng ruồi, “Tớ, tớ không thấy gì cả ..”.



“Cái gì cũng không phát hiện, vậy sao cậu lại khóc như thế?” Hồ Gia Di hiển nhiên nhận ra cô đang giấu diếm điều gì đó, gặng hỏi không buông.



“Tớ thật sự không phát hiện gì cả!” Miêu Nghiên càng lắc đầu mạnh hơn, mắt cũng không dám nhìn ai, chỉ liên tục nói, “Tớ, tớ nhìn nhầm rồi mà thôi ..”.



Thấy Miêu Nghiên mâu thuẫn như vậy, Hồ Gia Di nhíu đầu mày, ngửa đầu nhìn về phía Hạ Thược vẫn luôn trầm mặc, hỏi: “Thược tử, cậu nói xem … Tiểu Nghiên có phải đã nhìn thấy quỷ không?”



Cô vừa nói đến chữ ‘quỷ’, thân mình Miêu Nghiên lại run lên, cốc nước thiếu chút nữa thì rơi xuống!



Hồ Gia Di mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhận ra, ánh mắt sáng ngời, bắt lấy Miêu Nghiên hỏi: “Thực sự là quỷ? Cậu thực sự thấy quỷ sao? Quỷ có bộ dạng thế nào?”



Liễu Tiên Tiên bật cười một tiếng, “Trên thế giới nào có quỷ? Hồ Gia Di, cậu có thể đừng có thần côn nữa được không!”



“Phòng chúng ta không phải chỉ có một thần côn nha! Thược tử cũng là, cậu hỏi cô ấy xem?” Hồ Gia Di ngẩng đầu, “Thược tử, cậu nói xem, trên thế giới này có quỷ hay không?”



Hạ Thược cụp mắt, nhìn ba cô bạn cùng phòng, nửa ngày mới thở dài, xoay người đi về giường mình bắt đầu lấy quần áo, thu thập đồ dùng vệ sinh, “Tớ đi tắm một cái đã, cảm thấy hứng thú thì chờ tớ ra rồi nói sau, không có hứng thú thì cứ đi ngủ”.



Tối nay cô vừa đánh một trận ác liệt, trong bữa tiệc lại uống chút rượu, hiện tại rất mệt mỏi, lại không ngờ quay về phòng ký túc xá còn gặp loại chuyện này. Hiện tại cả người đầy mùi rượu, mắt cũng không mở ra được, cả người không thoải mái, trước tắm rửa rồi nói sau.



Hạ Thược bình tĩnh đi tắm rửa, để lại ba người yên lặng nhìn theo bóng lưng cô, giật mình sững sờ tại chỗ.



Chờ đến khi Hạ Thược tắm rửa xong đi ra, người giật mình đổi lại thành cô.



Chỉ thấy trước giường của Miêu Nghiên, Hồ Gia Di mang theo bài Tarot cùng bàn vuông gấp tới, bên trên để hai túi hạt dưa, mấy túi đồ ăn vặt, còn có hoa quả đã rửa sạch.



Liễu Tiên Tiên mặc một bộ váy ngủ gợi cảm, dáng người xinh đẹp, tư thế duyên dáng ngồi trên ghế, tiếng cắn hạt dưa giòn giã, thấy Hạ Thược đi ra, mắt cũng không nâng, “Nói trước nha, chị đây không tin quỷ thần. Nhưng lá gan nghe một chút chuyện xưa thì vẫn có, trường nào mà không có hai ba chuyện về ma ký túc xá? Chị đây coi như là nghe kể chuyện xưa, nhớ là lát nữa kể phấn khích một chút”.



Hồ Gia Di lại vung tay, kéo đĩa trái cây tới trước mặt, “Không nên không nên! Hiện tại không thể nói, lát nữa phải tắt đèn! Tắt đèn rồi chúng ta thắp một cây nến, vậy mới có không khí!”



“Đừng… Mình sợ hãi..”. Miêu Nghiên lủi người trên ghế dựa, đang cầm cốc nước cắn môi.



Hai người đối diện đồng thời nâng mắt, cùng nhau trừng cô, trăm miệng một lời, “Đề tài này là cậu dẫn ra đấy!”



Hạ Thược bưng chậu nhìn tình cảnh này, có điểm dở khóc dở cười — bạn cùng phòng của cô, cũng rất kỳ lạ.



“Không cần phải thắp nến, chuyện xưa về quỷ phỏng chừng cũng khó mà nghe đến được. Tớ không hề nghĩ đó là quỷ”. Hạ Thược cất đồ dùng đi, ngồi tại bàn của mình. Cô cũng không ngồi cùng, bởi vì cô thực sự rất mệt, tính tốc chiến tốc thắng, giải quyết vài cục cưng tò mò nay, sau đó liền lên giường ngủ.



“Có ý gì?” Liễu Tiên Tiên cắn hạt dưa.



Hạ Thược lại nhìn về phía phía Miêu Nghiên, “Tiểu Nghiên, cậu có mắt âm dương đúng không?”



Lời kia vừa thốt ra, Miêu Nghiên sửng sốt, Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di cũng sửng sốt.



“Mình không biết là cậu bẩm sinh đã có, hay vẫn là vì nguyên nhân gì khác mà khai mắt âm dương, nhưng kỳ thật cậu có thể hoàn toàn không cần phải sợ hãi. Đây cũng không phải quỷ, chính là một loại năng lượng chưa kịp tiêu tán của con người sau khi chết. Có một bộ phận nhà khoa học gọi nó là linh hồn, nhưng kỳ thật chính là một loại sóng điện não, hoặc nói là một loại hình ảnh được hình thành từ từ trường, loại hình ảnh này sẽ không tồn lại lâu lắm, qua một đoạn thời gian, sẽ tự động biến mất”. Hạ Thược bình tĩnh giải thích.



Miêu Nghiên nghe mà trừng lớn hai mắt, dường như đây là lần đầu tiên nghe được cách nói này, vẻ mặt mờ mịt.



“Nói như vậy, trên thế giới không có quỷ?” Liễu Tiên Tiên vốn cũng không hề tin những điều này, Hạ Thược giải thích như vậy, cô là người đầu tiên chấp nhận được.



“Có hay là không có, mình cũng không thể võ đoán mà đưa ra kết luận”. Hạ Thược đúng như thực tế nói, “Mình chỉ có thể nói, mình thiên về cách nói này hơn. Đại đa số linh thể sẽ không tồn tại trên đời lâu lắm, loại từ trường này sớm muộn gì sẽ tiêu tan, tồn tại lâu, ắt bởi chủ nhân của nó khi còn sống có chấp niệm quá mạnh mẽ. Loại chấp niệm này chính là một đoạn trí nhớ khi còn sống, có lẽ sẽ quanh quẩn ở nơi có liên quan sâu sắc nhất với đoạn trí nhớ ấy, nhưng bản thân nó cũng không hề có ý thức tự chủ. Chúng nó không có tư tưởng, không có ý thức, cho nên sẽ không hại người, không giống như những bộ phim ma diễn dọa người, kỳ thật hoàn toàn không phải sợ hãi”.



Liễu Tiên Tiên nâng mặt suy nghĩ sâu xa, nhẹ nhàng gật đầu, “Nghe qua đúng là có chút đạo lý”.



“Nói như vậy, Tiểu Nghiên thấy không phải quỷ ?” Hồ Gia Di có vẻ có chút thất vọng, ngẩng đầu hỏi, “Tiểu Nghiên, rốt cuộc tối nay cậu đã thấy gì? Bọn tớ nghĩ là cậu thấy Thược tử tiến vào, nhìn nhầm cho nên mới bị dọa sợ, nhưng kỳ thật cậu thấy linh thể đúng không?”



Miêu Nghiên cắn môi, nhìn Hạ Thược, cũng không biết vì sao, giải thích của cô khiến bản thân thư thái hơn rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn thấy mấy thứ này, sợ muốn chết. Vẫn luôn cảm thấy mình là người khác thường, bạn bè rất ít, khó khăn lắm mới kết bạn được với một vài người, nhưng khi họ phát hiện cô có thể thấy “Quỷ”, liền sợ tới mức đối cô kính nhi viễn chi* . Thời gian qua lâu, cô không dám nói với người khác là cô có thể nhìn thấy những thứ này, chỉ sợ người khác sẽ dùng loại ánh mắt nhìn quái vật để nhìn cô.



*KÍNH NHI VIỄN CHI: tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi



Cô đây là lần đầu tiên nghe loại giải thích này, cũng là lần đầu tiên bị người khác vây quanh tò mò hỏi. Cô đưa mắt nhìn mặt ba người, sau khi xác định không nhìn thấy ánh mắt khác thường, cô mới đỏ mắt, thiếu chút nữa khóc lên.



Cô không biết, Hồ Gia Di từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với thần bí học, một người lập chí phải trở thành bói toán sư, không có khả năng cảm thấy sợ hãi với thứ linh thể này. Mà Liễu Tiên Tiên bị Hồ Gia Di “Hun đúc” lâu, lỗ tai cũng sắp thành kén, cô đương nhiên với chuyện này cũng có được sự chấp nhận cao. Về phần Hạ Thược, chính cô còn có thiên nhãn, lại đã trải qua chuyện trùng sinh, từ nhỏ còn đi học tập huyền học dịch lý, chuyên môn giao tiếp với người khác những chuyện mơ hồ khó tin, có cái gì là cô không tiếp thụ được?



Chỉ có thể nói, Miêu Nghiên số may mắn, gặp được ba bạn cùng phòng này.



Mắt thấy cô cảm động muốn khóc, Hồ Gia Di vội an ủi cô, vừa an ủi vừa thúc giục hỏi, tò mò thật.



Miêu Nghiên lúc này mới nhỏ giọng nói : “Mình nhìn thấy… sau lưng cô gái kia có người đi theo, là một cô gái ..”.



“Nữ quỷ!” Hồ Gia Di ánh mắt tỏa sáng, như rang lạc hỏi liên tục, “Dáng vẻ trông thế nào? Có phải là mặc áo trắng hay không, tóc dài, che kín mặt!”



Miêu Nghiên vội lắc đầu, vẫn là có chút sợ, “Mặc quần áo màu đen, dáng vẻ mình không thấy được … Khi học sinh nữ kia bước vào, sau đó cô ấy đi rồi thì người kia cũng không thấy nữa, có phải là theo học sinh nữ kia về không?”



“Đi theo cô trở về?” Hồ Gia Di sửng sốt, sau đó ánh mắt sáng ngời, trừng hướng Hạ Thược, “Không phải cậu nói, linh thể không có tự chủ ý thức sao? Vậy thì sao lại đi theo người khác?”



Hạ Thược nghe vậy chỉ cười lắc đầu, tươi cười thâm sâu, “Cậu làm sao biết cô gái đó đi theo người? Có lẽ, cô gái đó chính là quay về ký túc xá đối diện mà thôi”.



Ba người vừa nghe, đều là sửng sốt.



“Có ý gì?”



Hạ Thược cụp mắt xuống, “Các cậu có chú ý tới số phòng đối diện không? 502. Không giống với cách sắp xếp của phòng chúng ta, nhưng số phòng này cũng là số dễ xuất hiện những chuyện kỳ lạ nhất. Về phần vì sao lại như vậy, mình cũng không giải thích được”.



Việc này cũng không phải là giả, trong trí nhớ của Hạ Thược, vào những năm mà Internet phát triển kiếp trước, trên mạng thường xuyên có những tin đồn về những chuyện kinh dị, mà những tin đồn có tỉ lệ cao nhất đều liên quan tới phòng 502. Bất kể là khách sạn, ký túc xá hay là nơi nào khác, tóm lại nếu có chuyện kỳ quái, con số 502 này có tỷ lệ xuất hiện cao nhất.



Vì sao lại như vậy, cũng không ai giải thích được



Rất nhiều chuyện không thể giải thích, chỉ có thể nói khoa học kỹ thuật còn chưa tới đạt tới trình độ có thể giải thích tất cả mọi chuyện không biết được. Có rất nhiều chuyện, còn cần tiếp tục nghiên cứu.



“Nhưng rất nhiều chuyện, chỉ cần hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, liền hoàn toàn không cần sợ hãi. Các cậu chỉ cần nhớ rõ, linh thể không có ý thức, sẽ không hại người là được. Không thấy được là chuyện tốt, nếu là gặp được, biện pháp trừ bỏ hữu hiệu nhất lại chính là không sợ. Không có gì so với không sợ càng hiệu quả. Chỉ cần không sợ, khí tràng của bản thân liền mạnh mẽ, dương khí chính, âm khí gặp phải sẽ rời xa”. Hạ Thược tổng kết một câu, sau đó xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, cô thật sự là cần nghỉ ngơi .



“Nhưng không phải cậu nói là chúng nó sẽ không hại người sao? Nếu sẽ không hại người, thì cần gì phải khiến chúng nó rời xa chúng ta?” Hồ Gia Di lại rất có tinh thần, giống như tìm thấy bảo vật trong kho báu.



Hạ Thược liếc mắt nhìn cục cưng tò mò này một cái, “Mặc kệ nói như thế nào, đó là thứ do âm khí tụ tập lại, người muốn khỏe mạnh, thì âm dương phải cân bằng, ngũ tạng khí điều hòa. Cậu bị âm khí đi theo cả ngày, thân thể khỏe mạnh được sao?”



“Như vậy à..”. Hồ Gia Di nhìn Hạ Thược xoay người lên giường, cô lại hoàn toàn không có ý định đi ngủ, mà là chống má nhìn Miêu Nghiên, giọng điệu hâm mộ, “Mắt âm dương của Tiểu Nghiên ở trên người tớ thì tốt rồi, gan tớ lớn, không sợ những thứ này, thật muốn chính mắt nhìn xem linh thể có dáng vẻ gì”.



“Tốt nhất đừng có loại suy nghĩ này”. Hạ Thược từ trên giường liếc nhìn Hồ Gia Di, hơi hơi nheo mắt, “Cậu cứ nhìn Tiểu Nghiên sẽ biết, cậu ấy gầy như vậy, cậu cho là là vì sao? Thân thể suy yếu, dương khí hao tổn quá nặng, đổi lại là cậu, cậu thật sự nguyện ý hi sinh sức khỏe đổi lấy?”



Hạ Thược nheo mắt, kỳ thật không chỉ có như thế, người có mắt âm dương, sự nghiệp, nhân duyên, tài vận đều rất kém, cả đời tầm thường vô vi, có thể nói, là thực thê thảm. Lời này, cô cũng không thể nói ra, dù sao Miêu Nghiên nghe xong, nhất định là sẽ khó chịu trong lòng.



Mắt âm dương có thể là bẩm sinh, di truyền, hay do gặp đại biến mà sinh ra. Trời sinh người có mắt âm dương, phần lớn tâm địa đều thực thiện lương, có thể nói, là mắt âm dương lựa chọn người, mà không phải là mình đi lựa chọn mắt âm dương. Dân gian có cách nói, phần lớn trẻ con có thể thấy những thứ không sạch sẽ gì đó, đó là bởi vì trẻ con hồn nhiên thiện lương, có thể thấy tất cả sự vật trên thế gian. Nhưng đại đa số con người khi càng lớn dần, loại năng lực này liền dần dần biến mất.



Xem tình huống của Miêu Nghiên, rất có thể là từ nhỏ đã có mắt âm dương … Người như vậy, một tiếng tầm thường vô vi đã là tốt nhất, đại bộ phận người có được mắt âm dương, Ngũ Hành kỳ lạ, vận mệnh cả đời nhấp nhô. Tựa như loại mệnh của thầy phong thủy tướng vậy, ngũ tệ tam thiếu chung quy sẽ phạm một trong số đó, không thể giống người bình thường được hưởng thụ mệnh lý đầy đủ. Nhiều kia, có được những năng lực khác hẳn với người thường, cũng không phải là chuyện may mắn. Thế gian có rất nhiều chuyện, có được tất có mất. Quý trọng những thứ mình có trong hiện tại, mới là quan trọng nhất.



Hồ Gia Di tự biết nói lỡ, có điểm hối hận nhìn về phía Miêu Nghiên đang cúi đầu, nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Nghiên, tớ chỉ tò mò, tớ không nên ở trước mặt cậu lại nói những điều này”.



Miêu Nghiên lắc lắc đầu, gò má gầy yếu rất ít khi lộ ra ý cười, “Không sao cả, các cậu không nhìn tớ như là quái vật, đã là tốt lắm ..”.



“Bọn tớ sao có thể coi cậu là quái vật được chứ?” Hồ Gia Di vươn tay nắm lấy tay Miêu Nghiên, nụ cười thân thiết, “Thược tử cũng đã giải thích rồi, thứ cậu nhìn thấy chẳng qua là linh thể, qua một khoảng thời gian sẽ biến mất thôi, là chuyện rất bình thường. Sau này cậu cũng không cần phải sợ hãi như vậy nữa, nếu lại nhìn thấy, có thể nói cho tớ biết, Hồ Gia Di tớ lá gan lớn, khí tràng mạnh, tớ sẽ đuổi giúp cậu!”



Miêu Nghiên cắn môi, đáy mắt hiện lên vẻ cảm động, sau một lúc lâu mới gật gật đầu.



Liễu Tiên Tiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, xoay người đi lấy đồ dùng vệ sinh, lẩm bẩm, “Thật là! Sớm biết thế không thèm nghe nữa, về sau bảo chị đây lấy tâm trạng gì mà xem phim ma nữa? Không nghe còn được, nghe xong lại chả còn thấy sợ gì nữa”.



Hồ Gia Di trợn trắng mắt liếc nhìn cô một cái, Liễu Tiên Tiên đi đến trước cửa phòng tắm, bỗng nhiên như phát điên cười to ba tiếng, “Ha ha ha! Từ hôm nay trở đi, chị đây không còn sợ cái gì nữa!” Sau đó cất giọng ngâm nga điệu hát dân gian.



Hồ Gia Di không nói gì, lại quay đầu lại khuyên Miêu Nghiên nói: “Liễu Tiên Tiên người này không có ưu điểm gì lớn, nhưng điểm ấy thì cậu có thể học hỏi, không sợ hãi chút nào, ngày qua ngày liền vui vẻ”.



Miêu Nghiên cúi đầu, hình như có trầm tư, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.



Hồ Gia Di cũng thở phào, “Ai! Vốn thực cảm thấy hứng thú, hiện tại hiểu rõ, ngược lại cảm thấy hóa ra còn có chuyện này. Thật là, về sau ngay cả quỷ còn không sợ, thì sợ gì?”



Hạ Thược nằm ở trên giường, nghe lời này cũng khẽ cười.



Sợ cái gì?



Trên thế giới này đáng sợ vĩnh viễn không phải là linh thể gì đó, cũng không phải là những chuyện thần bí chưa làm sáng tỏ. Đáng sợ nhất, vĩnh viễn đều là con người.



Cô vì trấn an Miêu Nghiên, nên còn mấy lời chưa nói mà thôi. Linh thể quả thật sẽ không hại người, phàm là có cách gọi “Lệ quỷ”, nhất định là chịu sự khống chế của con người. Đạo gia có một loại thuật pháp chăn nuôi quỷ thần, có thể điều khiển linh thể, cách gọi dân gian là nuôi tiểu quỷ. Hơn nữa, hàng đầu thuật của Thái Lan cùng một ít vu thuật quốc gia khác, đều là dùng bí pháp để chăn nuôi một số thứ hại người. Những thứ hại người gì đó đều gọi là tà thuật.



Cho nên, trên đời đáng sợ nhất, vĩnh viễn là con người.



Hạ Thược từ từ nhắm hai mắt, nội tâm có chút cảm khái, đăm chiêu suy nghĩ thật nhiều. Đến tận khi tắt đèn, cô mới loại bỏ được những tạp niệm này, dần dần có cảm giác đi vào giấc ngủ.



Khi sắp ngủ được, chợt nghe tiếng Hồ Gia Di nói, “Đúng rồi, linh thể ở phòng 502 đối diện, cũng không biết phải bao lâu mới biến mất, các cậu nói xem, các cô ấy không biết gì về linh thể, có thể nghĩ đó là chuyện ma quái gì không?”



Liễu Tiên Tiên phù một tiếng bật cười, nhìn có chút hả hê, “Chuyện ma quái tốt! Người như thế nên dọa một lần, miễn cho mỗi ngày nhàn không có việc gì, lại thích gây chuyện với người khác!”



Hồ Gia Di mặt mày hớn hở nở nụ cười, Hạ Thược cũng không khỏi gợi khóe môi, mang theo nụ cười yếu ớt, dần dần đi vào giấc mộng .



Đêm nay, phòng bọn họ bốn người ngủ vô cùng ngon, phòng đối diện lại là một đêm kinh hãi.



Đêm đó phòng của học sinh nữ tới phòng Hạ Thược khi vừa tắt đèn, không hiểu sao luôn có tiếng người đi lại trong phòng, cô vốn đã sợ khi thấy Miêu Nghiên như vậy ở phòng Hạ Thược, trong lòng bồn chồn, đến đêm vừa tắt đèn lại không dám ngủ, bởi vậy, nghe thấy tiếng động liền nghi thần nghi quỷ dậy, liên tiếng hỏi bạn cùng phòng có nghe thấy tiếng gì không, ba người đều đáp không nghe thấy gì.



Học sinh nữ này lại càng sợ, người khác đều nghe không thấy, lại chỉ một mình cô nghe thấy, chứng tỏ điều gì?



Cô càng nghĩ càng sợ, cuối cùng trùm chăn nằm trên giường phát run, vì thế là chiếc giường phát ra tiếng vang khiến cả phòng không ngủ được. Phan Hướng Huyên là người tính tình không tốt, liền khiển trách cô vài câu, kết quả kia nữ sinh không dám náo loạn, ký túc xá lý rốt cục im lặng .



Vốn tưởng rằng cuối cùng đã có thể ngủ yên, nhưng lúc này tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng động kia. Nghe như là tiếng bước chân, đi đi lại lại trong phòng, nhưng lại không giống bước chân cho lắm, tóm lại, chính là một loại tiếng động loạt soạt. Sợ tới mức Phan Hướng Huyên mặt cũng trắng.



Nhưng mà ký túc xá đã tắt đèn, cũng không thể bật điện được, bốn người chỉ đành phải bật đèn pin, trong ánh sáng mông lung nghi thần nghi quỷ cả đêm.



Ngày hôm sau, buổi sáng thức dậy, chuyện ma quái của phòng 502 cho học sinh mới đã lan truyền khắp ký túc xá.



Học sinh nữ đối với mấy chuyện ma quái này luôn vừa thích lại vừa sợ, hôm nay lại vừa vặn vào đúng ngày chủ nhật được nghỉ, rất nhiều người nhàn rỗi không có việc gì làm, liền túm năm tụm ba tại cửa phòng 502.



Hôm nay, Hạ Thược lại hiếm khi dậy muộn, Hồ Gia Di ra ngoài mua bữa sáng mang về, bốn nữ sinh mặc áo ngủ vây quanh bàn ăn bữa sáng.



Sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo nóng, thấy những món này trong mắt Hạ Thược có chút hốt hoảng, có cảm giác đến trường như kiếp trước vậy. Kỳ thật, cho dù là kiếp này, khi còn chưa tới Thanh thị, buổi sáng ở nhà rất ít ăn những món này, cô đều luôn dậy sớm, sau khi ngồi thiền xong liền đi nấu bữa sáng cho cha mẹ, trên cơ bản chủ yếu là cháo với trứng gà. Cho nên, ở trong trường học ăn những món này, cô có chút xúc động.



Đã khai giảng được hai tháng, mình vẫn không có thời gian để về nhà, mặc dù vẫn thường xuyên gọi điện về nhà, nhưng cha mẹ chắc hẳn đều rất nhớ cô. Tựa như lúc này, bọn họ ngồi cùng bàn ăn sáng, nói không chừng cũng sẽ nhắc đi nhắc lại khi cô còn ở nhà làm bữa sáng đi?



Hạ Thược bên môi khẽ nở nụ cười, bên cạnh Hồ Gia Di ăn luôn miệng không nhàn rỗi, vừa ăn vừa kể lại sinh động chuyện khi đi mua bữa sáng về, trên đường nghe được mấy tin đồn về chuyện ma quái. Liễu Tiên Tiên nghe xong trầm trồ khen ngợi vài tiếng, ngay cả Miêu Nghiên cũng hiếm khi lại nở nụ cười.



Hồ Gia Di lại bỗng nhiên a một tiếng, nói: “Ai? Vì sao hôm nay tớ có cảm giác không giống với ngày thường thế nhỉ?”



Hạ Thược ngẩn người, Miêu Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, vẫn là Liễu Tiên Tiên hiểu biết cô nhất, nghĩ nghĩ, dùng chiếc đũa trong tay chỉ về phía Hạ Thược nói: “Hôm nay Thược tử ở đây”.



Hồ Gia Di lúc này mới giật mình, “Đúng! Tới đã nói sao lại có cảm giác không giống! Thược tử trong khoảng thời gian dài từ lúc khai giảng cho đến giờ, cứ đến cuối tuần lại không thấy bóng dáng đâu, đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy ăn bữa sáng cùng chúng ta!”



Hạ Thược dở khóc dở cười, cụp mắt, “Nào có thời gian dài như vậy? Khai giảng mới bao lâu? Hai tháng mà thôi”.



“Hai tháng ! Cứ đến cuối tuần lại cậu lại bận, rốt cuộc cậu bận cái gì?” Hồ Gia Di tò mò hỏi.



“Bận rộn hẹn hò với sư huynh yêu quý chứ sao”. Liễu Tiên Tiên bát quái cười híp mắt.



Hạ Thược cúi đầu ăn cơm, kiên quyết không thỏa mãn lòng bái quái của bạn cùng phòng. Hai tháng nay, cô thực sự là rất bận, hơn nữa sau này lại càng bận hơn. Cô tính kế khiến Vương Đạo Lâm bị mọi người xa lánh, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Phúc Thụy Tường cùng Vương Đạo Lâm đã xé rách mặt với nhau, lấy tài sản của Vương Đạo Lâm, Phúc Thụy Tường muốn đối phó cũng không phải là dễ dàng.



Đây là một bức tường vừa cao vừa dày, nhưng Hạ Thược muốn đẩy đổ ông ta. Chỉ có Vương Đạo Lâm ngã, Phúc Thụy Tường mới có thể ngồi lên vị trí long đầu của ngàng đồ cổ trong tỉnh, tiến quân khắp cả nước.



Trận đánh này so với trận đánh tối qua với Vương Đạo Lâm sẽ càng khó khăn hơn, nhân mạch cô tích lũy được trước đây đều tập trung ở Đông thị, tại Thanh thị cũng có người quen của cô, nhưng so với căn cơ thâm hậu của Vương Đạo Lâm mà nói, đúng là gặp phải sư phụ.



Cho nên, phương diện quan hệ nhân mạch tại Thanh thị, cô muốn gia tăng.



Ăn xong bữa sáng, cô sẽ đến phố đồ cổ, tìm được Mã Hiển Vinh, bảo ông để lộ chút tin tức ra ngoài. Sau này mình khó tránh khỏi phải xem phong thủy vận trình cho người khác ở trong cửa hàng, kết bạn với nhiều người, cũng là tăng chút tài chính cho tài khoản của quỹ từ thiện ở Đông thị.



Hạ Thược càng nghĩ càng xa, dáng vẻ ăn bữa sáng của cô lại giống như đang ngồi gảy bàn tính khiến mấy cô bạn cùng phòng phải hai mặt nhìn nhau.



Các cô cũng có thể cảm giác được Hạ Thược không phải cô gái suốt ngày vội vàng ra ngoài mà yêu đương cuồng nhiệt, vậy rốt cuộc là cô bận cái gì? Hiện tại ngay cả bí mật của Miêu Nghiên cũng đã được công khai, chỉ còn lại có cô.



Nhìn trong chốc lát, ba người phát hiện Hạ Thược thật sự là không tập trung, Hồ Gia Di liền nói: “Khó được cuối tuần, hôm nay chúng ta toàn viên xuất động, đi chơi đi?”



Đề nghị này, lập tức chiếm được sự tán thành của Liễu Tiên Tiên, “Mình đồng ý! Tiểu Nghiên cũng đi cùng đi, tính cách cậu quá hướng nội, hẳn là nên ra ngoài chơi nhiều một chút! Việc này giao cho mình, chị đây rất quen thuộc các sàn nhảy, quán bar hay sòng bạc ở Thanh thị này, hôm nay mình dẫn các cậu đi chơi!”



“Những nói đó có gì chơi vui?” Hồ Gia Di chau đầu mày, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, vỗ tay cười nói, “Tớ lại có ý kiến này hay hơn! Bốn người chúng ta ra ngoài đạp thanh đi! Tốt nhất là đi ở nông thôn. Tìm xem hộ nhà nông nào đó, tốt nhất trong nhà có nuôi trâu, lấy vài giọt nước mắt trâu! Tớ nghe nói, nước mắt trâu có thể điều khiển được mắt âm dương, tớ còn muốn nhìn linh thể một chút, cho dù chỉ một lần cũng được! Chúng ta cùng thí nghiệm, kích thích không?”



Đối với đề nghị của cô, Liễu Tiên Tiên thực không biết nói gì há miệng thở dốc, vừa muốn mắng, Hạ Thược liền nâng mắt liếc nhìn Hồ Gia Di một cái.



“Cậu tỉnh lại đi. Cậu cho là tùy tiện tìm cái gì mà nước mắt trâu là được sao? Đó là phải trải qua kết ấn Tát Mãn giáo, toàn bộ quá trình kết ấn cũng phải hai ba mươi năm, cậu có thể làm ra? Nếu cậu tùy tiện tìm cái gì mà nước mắt trâu nhỏ vào trong mắt, tớ đây cũng bội phục dũng khí của cậu. Cậu cách bị tật mắt không xa”



“Phốc!” Liễu Tiên Tiên bật cười thành tiếng, ngay cả Miêu Nghiên cũng cười, chỉ có Hồ Gia Di ở một bên buồn bực nhăn nhó mặt mày.



“Thế thì không có cách nào rồi? Tớ nghe nói lá liễu cũng có thể mở mắt âm dương, có phải là thật không? Cái này chắc là sẽ không bị tật mắt chứ?”



Hạ Thược thản nhiên liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu, “Cái này sẽ không bị tật, nhưng phải được phong thủy sư kết ấn. Cậu tự lấy lá cây lau mắt, lau đến rách lá cũng vô dụng”.



“Phốc!” Liễu Tiên Tiên lại cười phun, vì sao cô có cảm giác Thược tử thực có oán niệm với chuyện Hồ Gia Di muốn mở mắt âm dương vậy? Nếu không vì sao luôn chặn họng cô như vậy?



Hồ Gia Di lại có được thể chất dễ bị đả kích, ngược lại như là nghe được chuyện gì đó cực kỳ mới mẻ, càng nghe ánh mắt càng sáng, hỏi: “Phong thuỷ sư? Mình biết cậu biết bói toán, chuyện phong thủy cậu biết không? Cậu biết kết ấn chứ?”



Biết.



Nhưng chính là không mở cho cậu!



Hạ Thược ở trong lòng vô tình nói thầm, “Bất kể tớ có thể hay không, cũng không quản cậu đi tìm phong thủy sư có loại tu vi này, cho dù có bỏ ra nhiều tiền cũng không có người khai giúp cậu. Khai mắt âm dương hao tổn nguyên khí rất nặng, ngang với giảm thọ, chỉ là vì thỏa mãn tâm lý tò mò của cậu, ai muốn lấy sự sống ra chơi đùa cùng cậu chứ?”



Hồ Gia Di che miệng, “Nghiêm trọng vậy sao?”



“Đạo gia có cao nhân tĩnh tu có thể mở ra mắt âm dương, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi mở, mà người được khai, cũng không thể sống lâu được”. Việc này, đều là Đường Tôn Bá nói cho Hạ Thược biết, có một ít là khi ông còn trẻ lăn lộn trên giang hồ thấy được, bản thân Hạ Thược cũng chưa từng gặp cao nhân như vậy.



“Khai mắt âm dương thôi, không ngờ lại khó khăn như vậy ..”. Hồ Gia Di lẩm bẩm nói, ánh mắt lại nhìn Miêu Nghiên.



Nếu khai mắt âm dương, còn bị giảm thọ như vậy, vậy người có mắt âm dương như Miêu Nghiên thì sao?



Hồ Gia Di cắn cắn môi, lời này cô cũng không thể hỏi ở trước mặt Miêu Nghiên được, nhỡ chẳng may kết quả không tốt thì sao, vậy thì quá là tàn khốc rồi. Cô ấy rõ ràng chỉ là cô gái cùng tuổi với các cô, vì sao lại trải qua những chuyện khác người thường như thế? So ra, những người như các cô quả thật là rất hạnh phúc rồi.



Nghĩ như vậy, Hồ Gia Di cũng không còn lòng dạ nào mà tò mò nữa, bắt đầu cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng, nhưng trong đầu lại vẫn hồi tưởng lại lời nói của Hạ Thược.



Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, ngẩng mạnh đầu lên, “Thược tử! Cậu nói, mắt âm dương có cách mở ra, vậy có cách nào đóng lại không?”



Lời kia vừa thốt ra, Hạ Thược đầu tiên là liếc nhìn Miêu Nghiên một cái, đáy mắt cô hiện lên chút hy vọng, nhưng rất nhanh liền tối lại.



“Không cần hỏi. Nghe nói là có cách, nhưng rất ít người làm được. Từ nhỏ mình đã bị những thứ này quấy rối, luôn ở trong nhà không dám đi ra ngoài, ba mình đã tìm không biết bao nhiêu người, có người nói thẳng là không có cách nào, có người tự xưng đại sư, lại nói là có thể. Nhưng mà cuối cùng thu không ít tiền, lại không hề có chút tác dụng nào”. Miêu Nghiên cúi đầu, giọng nói không lớn, cô cũng ít khi nói một hơi nhiều như vậy.



Hạ Thược cụp mắt không nói — cô có cách đóng mắt âm dương, nhưng cũng phải xem bát tự của Miêu Nghiên trước. Nếu bát tự của cô ấy không phải là tứ trụ toàn âm, cô có thể giúp đóng. Nếu như bát tự của cô ấy tứ trụ toàn âm… Vậy chỉ sợ cô không đồng ý được.



Người có bát tự toàn âm hoặc là toàn dương, mệnh lý sẽ rất cực đoan, chỉ hơi động chạm, sợ rằng sẽ là nghịch thiên sửa mệnh. Mà nhân quả của nghịch thiên sửa mệnh quá lớn, không phải ai cũng có năng lực thừa nhận.



Hạ Thược vẫn chưa trả lời câu hỏi của Hồ Gia Di, loại chuyện này, vẫn phải xem duyên phận thôi. Đêm qua khi cô xác định Miêu Nghiên có mắt âm dương, giải thích giúp cô về linh thể, như vậy đã là giúp cô, ít nhất sau này cô có thể không sợ hãi nữa, đây kỳ thật là duyên phận. Về phần điều khác, ngày sau lại nói.



Hạ Thược không đáp lời, ba người liền cho rằng cô không biết cách phong mắt âm dương. Dù sao Miêu Nghiên cũng nói, cha cô đã tìm rất nhiều đại sư còn không có cách nào, mà tuổi Hạ Thược chỉ bằng các cô, biết về phương diện huyền học dịch lý đã rất hiếm thấy rồi. Chuyện phong mắt âm dương cô không biết cũng là bình thường.



Không khí bỗng trở nên trầm lặng, Liễu Tiên Tiên lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này, “Nhanh ăn xong cơm đi! Ăn xong rồi chúng ta ra ngoài chơi một ngày! Thược tử, hôm nay không được có việc! Tiểu Nghiên, hôm nay không được ở lì trong phòng!”



Đối với việc này, Hạ Thược thực bất đắc dĩ, cô khai giảng đã hơn hai tháng, quả thật còn chưa được nghỉ ngơi lần nào, lẽ ra hôm nay tự cho mình nghỉ một ngày cũng được, nhưng tối hôm qua vừa mới tuyên chiến với Vương Đạo Lâm, vào thời điểm mấu chốt này, cô cũng không thể lơi lỏng khinh địch.



Chỉ là, vừa muốn nói ngày hôm nay bận việc, buổi tối thì có thể đi chơi cùng với các cô, lại vang lên tiếng gõ cửa phòng.



Người đến là hội học sinh, thái độ còn kém hơn cả lúc tan học chiều hôm qua, vừa thấy bốn người ở trong phòng mặc áo ngủ ăn bữa sáng, liền nói: “Xem ra hôm nay không bận việc gì rồi ? Vậy đến hội học sinh một chuyến đi!”



“Hôm nay là cuối tuần, dựa vào cái gì mà phải đến hội học sinh?” Liễu Tiên Tiên cau mày đi đến cửa.



“Cũng không phải gọi bạn, bạn có nhiều ý kiến như vậy làm gì? Có phải cũng muốn đến hội học sinh hay không?” Người tới nhíu mày, nhìn về phía Hạ Thược cùng Hồ Gia Di, “Một phút cũng không thể chờ! Hiện tại phải đi! Còn chậm chạp, ký túc xá học sinh mới này còn bị hai người làm hỏng thành bộ dạng gì nữa. Nghe chuyện khắp khu ký túc xá này xem! Cái gì mà chuyện ma quái, đều là do các cô làm hỏng không khí đấy!”



Hồ Gia Di nhíu chặt mày lại, tiến lên liền muốn lý luận với đối phương, Hạ Thược lại kéo cô lại, nâng mắt thản nhiên nói: “Đi, đi hôm nay luôn đi. Đổi bộ quần áo đàng hoàng đi? Chờ”.



Sau đó, cô liền nhàn nhã đi lấy quần áo, rồi lại nhàn nhã bước vào phòng tắm, sau khi vào phòng, lại lấy điện thoại di động ra, gọi cho phó hiệu trưởng Lô Bác Văn một cuộc, lúc này mới chậm rì rì bước ra.



Kỳ thật, lãnh đạo Nhất Trung Thanh thị đề biết thân phận của Hạ Thược, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, mọi chuyện có thể được giải quyết rõ ràng. Cô cũng không cần phải đến hội học sinh.



Nhưng Hạ Thược làm việc, từ trước đến nay luôn không quá làm khó người khác. Dù sao, cô hiện tại là học sinh, mà hội học sinh quả thật là có quyền quản lý tác phong và kỷ luật của học sinh. Hiện tại hội học sinh gọi cô tới, nếu cô không đi, chẳng khác nào làm đầu cho những người khác, về sau có ngoại lệ như cô, phương diện thực hiện nội quy trường học liền không dễ làm. Cho nên, mặt ngoài cô vẫn làm như nghe theo lời nói của hội học sinh.



Chỉ là, loại này chỉ là làm vẻ ở mặt ngoài, Hạ Thược chỉ cần đi đến hội học sinh, ở mặt ngoài cho bọn họ có cảm giác như cô phục tùng. Trên thực tế, cô chỉ cần vào cửa hội học sinh, chuyện sau đó sẽ không cần cô quản gì. Cô đã gọi điện cho phó hiệu trưởng Lô Bác Văn, chuyện sau đó ông ta sẽ xử lý.



Chỉ là, chuyện này, người của hội học sinh không biết. Cho nên chờ đến khi Hạ Thược cùng Hồ Gia Di đến hội học sinh, bên trong quả nhiên là giống như muốn mở một cuộc thẩm phán*.



*Thẩm phán: Thẩm lý và phán quyết.



Hội trưởng hội học sinh – Trình Minh, phó hội trưởng – Nghiêm Đan Kỳ, bộ trưởng và phó bộ trưởng bộ kỷ luật, bộ văn nghệ tất cả đều ngồi cùng một bàn, điệu bộ này, Hạ Thược nhìn mà cười.



Nữ sinh dẫn Hạ Thược cùng Hồ Gia Di tới kia, vừa vào cửa cũng liền cho hai người một ánh mắt thị uy, ý tứ thực rõ ràng — Hai người các cô hôm nay không chết thì cũng mất tầng da! Tất cả chờ bị kiểm điểm đi!



Vì thế, bạn học Hạ Thược chờ bị lột một tầng da, vừa vào cửa liền nhàn nhã đứng dựa tường chịu phạt. Cô dựa vào tường đứng, tư thái nhàn nhã, đám cán bộ trong phòng chuẩn bị phán xét cô nhìn dáng vẻ này của cô mà sửng sốt. Hồ Gia Di cũng học theo, nhanh chóng lắc lư đi tới tường, dựa vào tường đứng. Hai tay ôm ngực mắt to trừng mắt nhỏ với người của hội học sinh.



Thái độ này của hai người, khiến khuôn mặt lãnh diễm của phó hội trưởng Nghiêm Đan Kỳ trở nên giận dữ, “Hai người các cô! Ai cho các cô đứng dựa vào tường chịu phạt? Đứng tiến lên đây! Hội học sinh có chuyện muốn hỏi!”



“Có chuyện thì hỏi đi. Chúng tôi đứng ở chỗ này, cậu là không nhìn thấy chúng tôi, hay là nghe không thấy chúng tôi nói chuyện?” Hồ Gia Di nhíu mày, cô lớn như vậy, còn chưa từng bị ai phạt đứng, có thể đến đã là rất nể tình rồi!



Nghiêm Đan Kỳ giận dữ, cán bộ khác trong hội học sinh cũng lên tiếng chỉ trích, Trình Minh lại khụ một tiếng, nhìn về phía Hạ Thược.



Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu trắng kiểu âu, hai má tròn tròn, ngọt ngào đáng yêu. Hơn nữa dáng vẻ nhàn nhã nhìn trần này, cũng không biết như thế nào, thoạt nhìn giống như là cô bé hàng xóm đáng yêu ngẩng đầu phơi nắng đến ngẩn người, thật là thú vị.



Chỉ là, cậu ta không ngờ, cô bé đàn em ngày đó cậu nhìn thấy ở cửa trường một lần đã giật mình, lại chính là người được mệnh danh thần côn huyên náo trong trường.



Này, sự đối lập này, cũng quá lớn …



Chẳng qua không việc gì, tình huống hôm nay, cậu tin tưởng, chỉ cần cậu giúp cô bình yên vượt qua, trong lòng cô tất sẽ nhớ kỹ ân tình này của mình .



“Đàn em, hôm nay hội học sinh gọi các em tới, cũng không phải muốn phê bình gì các em. Chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cho rõ, các em cũng không cần phải áp lực gì”. Trình Minh cười cười, mặc kệ Nghiêm Đan Kỳ bên cạnh phóng ánh mắt bất mãn tới, “Có người nói các em ở ký túc xá đùa … Ách, trò chơi này. Hội học sinh có thể hiểu, hẳn là do các em cảm thấy thú vị, cũng không ngờ là sẽ ảnh hưởng tới không khí của trường học, đúng không?”



Lời này của Trình Minh nghe như dụ dỗ, nhưng thực rõ ràng là đang ám chỉ Hạ Thược, dựa theo ý cậu ta mà trả lời. Như vậy thì có thể bị phạt nhẹ.



Nào biết Hạ Thược nhìn trần nhà, giờ phút này tâm tư lại bay đi rất xa — hôm nay đến Phúc Thụy Tường, bảo Mã Hiển Vinh chú ý chút, thời gian sắp tới mua đồ cồ phải cẩn thận, loại người như Vương Đạo Lâm, khả năng ra ám chiêu là rất lớn



Hồ Gia Di cũng không phải người biết ăn nói, vừa nghe vậy liền nghiêm túc lên, “Học trưởng, cái gì mà trò chơi? Bói toán là chuyện thực nghiêm túc!”



Trình Minh sửng sốt, Nghiêm Đan Kỳ phóng ánh mắt sắc như đao tới, “Hội trưởng nghe rồi chứ? Người như vậy, không biết kiểm điểm, anh còn đề cử cô ta gia nhập bộ văn nghệ?”



Bộ trưởng bộ văn nghệ bên cạnh vội nói: “Người tư tưởng phẩm đức đều không qua cửa, phương diện văn nghệ lại là công chúng, bộ văn nghệ chúng tôi cũng không cần!”



Tiếp theo, một đám người phụ họa, cả phòng lộn xộn lên án công khai.



Hạ Thược trong trường hợp lộn xộn những tiếng lên án kia lấy di động ra nhìn đồng hồ — Phó hiệu trưởng Lô nói 5 phút sẽ đến, thời gian cũng sắp đến?



“Đều câm miệng! Tôi là hội trưởng, hay các cậu là hội trưởng!” Lúc này, Trình Minh bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, vỗ mạnh cái bàn.



Mọi người sửng sốt, Trình Minh đối với học sinh nữ luôn là thái độ lịch sự, rất ít thấy cậu ta như vậy. Lại nhìn Trình Minh, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Thược, người sáng suốt liền nhận ra chuyện này là sao .



Không ít người nhíu mày, khó trách cô không hề sợ hãi, hóa ra là ỷ vào hội trưởng chú ý đến ?



Chuyện này không ổn … Phó hội trưởng ái mộ hội trưởng, đây là chuyện mà hội học sinh đều biết, học sinh mới này chỉ sợ không may rồi.



Nghiêm Đan Kỳ quả nhiên là mặt lạnh như sương, nhìn về phía Hạ Thược ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, lại nhìn về phía Trình Minh, “Hội trưởng đây là muốn bao che cậu ta?”



“Nói gì vậy?” Trình Minh sắc mặt hơi hơi lạnh lùng, “Tớ đây chỉ là đề xướng dẫn đường cho học sinh mới là chính, không cần quá mức nghiêm khắc. Chúng ta đều từng trải qua thời học sinh mới, chẳng lẽ không biết giải thích của hội học sinh quan trọng như thế nào?”



Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Thược, nghĩ rằng mình đã bảo vệ cô như vậy, sao cô vẫn không liếc nhìn mình lấy một cái? Vừa rồi cậu ta đã thể hiện rõ thân phận hội trưởng cùng quyền lực của mình, về sau có mình bảo vệ, cô ở trường học có thể hoành hành, vì sao cô lại giống như không hề nhìn thấy?



“Đàn em!” Trình Minh không khỏi nhấn mạnh thêm.



Lúc này, Hạ Thược mới nhìn lại.



Trình Minh trong lòng vui vẻ, chờ cô dùng ánh mắt sùng bái ái mộ nhìn mình.



Hạ Thược lại thản nhiên nhíu mày, “Xem ra hội học sinh đối với việc xử trí như thế nào bất đồng quan điểm, nếu như vậy, chờ hôm nào đó đưa ra được quyết định thì nói sau. Hôm nay tôi còn có việc, tạm biệt”.



Dứt lời, cô ở trong những tiếng hít không thể tin được kéo theo Hồ Gia Di mở cửa ra ngoài, vừa mở, thiếu chút nữa thì đập vào Lô Bác Văn.



Người của hội học sinh đều đứng lên, vốn dĩ đang muốn khiển trách, vừa thấy phó hiệu trưởng tiến vào, liền vô cùng sửng sốt.



Hạ Thược mỉm cười gật đầu chảo Lô Bác Văn, cũng không nói cái gì, liền mang theo Hồ Gia Di đi ra ngoài.



Cửa phòng đóng lại, lại mơ hồ nghe thấy tiếng Lô Bác Văn nói: “Các cô các cậu kiêu ngạo quá nhỉ! Tôi thấy so với lãnh đạo trường học còn hơn! Nhìn trận thế này xem!”



Hồ Gia Di ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, khó hiểu, “Đây là có chuyện gì?”



“Không có việc gì. Về sau, hội học sinh sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái nữa”. Hạ Thược cười cười, đúng lúc này di động lại vang lên



Cô cúi đầu nhìn, đúng là Mã Hiển Vinh gọi tới .



Sau khi nhận điện, liền nghe Mã Hiển Vinh nói: “Hạ tổng, trong cửa hàng có người mang đồ cổ tới, theo tôi thấy, có chút giống như là lấy ra từ trong đất, không dám nhận. Người kia lại ở lỳ trong cửa hàng không chịu đi, cô đến đây xem một chút đi?”



~ Hết chương 7 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.