Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc buổi họp báo, mới là vũ hội bán đấu giá.



Vũ hội tối nay, nghiễm nhiên trở thành buổi biểu diễn dành riêng cho cô gái này. Cô vừa là chủ tịch của tập đoàn Hoa Hạ mới thành lập, cô còn là vị đại sư phong thủy thanh danh vang dội trong giới thượng lưu.



Cô vẫn là học sinh, chỉ vừa mới đến tuổi lên trung học, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên sự nghiệp lớn như vậy.



Trên thương trường, từ trước đến nay là nơi không thiếu những kỳ tích. Nhưng cô gái này tuyệt đối là một kỳ tích mới nhất, với tuổi trẻ phong thái như vậy, với một thân phận đặc biệt hiếm thấy.



Đúng là rất ít người thấy được một người lại có những thân phận đặc biệt như thế, những lão hồ ly từng trải kinh nghiệm phong phú, đã nhận ra mùi bất thường.



Tập đoàn Hoa Hạ có một vị chủ tịch là phong thủy sư, điều này tất khiến tập đoàn Hoa Hạ đứng ở vị trí cao trên thương trường. Thử nghĩ xem, ai lại rảnh rỗi đi đắc tội với một vị phong thủy sư? Mà vị chủ tịch trẻ tuổi này dựa vào khả năng của mình, tích lũy nhân mạch sẽ như thế nào? Vậy thì ắt phải là một mạng lưới quan hệ khổng lồ, mà mạng lưới quan hệ lớn này sẽ mang lại những lợi ích to lớn thế nào cho tập đoàn Hoa Hạ đang trên đà phát triển mạnh như thế?



Nghĩ tới những điều này mấy lão hồ ly đều chấn kinh, loại khiếp sợ này là một loại hoảng sợ, cũng không thua gì so với khiếp sợ khi tuyên bố trong cuộc họp báo vừa rồi. Tựa như đã có thể đoán ra được trên thương trường sắp xuất hiện một con hắc mã, một đường bão táp, không biết sẽ đạt tới độ cao như thế nào.



Phải biết rằng, cô năm nay mới mười sáu tuổi! Nếu cho cô thêm năm năm thời gian, tập đoàn Hoa Hạ sẽ lớn mạnh thành quái vật lớn thế nào?



Dự kiến trước được, đều khiến những nhân vật nổi tiếng trong xã hội mắt cao hơn đầu kia thay đổi sắc mặt, mọi người nâng chén, đều đến chúc mừng. Ở trong suy nghĩ của những người này, vợ chồng Lâm Tường Toàn có thể nói thực xấu hổ..



Lâm phu nhân vẻ mặt không tự nhiên bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chủ tịch? Tập đoàn Hoa Hạ này còn không biết là có được như thế nào đâu. Ai biết có phải là dùng thủ đoạn thần côn này lừa đảo tiền để mà dựng ra!”



“Bà câm miệng cho tôi!” Lâm Tường Toàn hạ thấp giọng quát vợ. Tuy rằng những lời tuyên bố trong buổi họp báo chưa chắc có thể tin hết, nhưng thân là người trong thương trường, Trần Mãn Quán lúc trước có danh tiếng trong tỉnh như thế, sau khi làm ăn thất bại có rất nhiều người chú ý tới hướng đi của ông ta. Vào thời điểm đó, ông ta quả thật là không có tài chính để Đông Sơn tái khởi. Trong buổi họp báo đã nói, Hạ Thược dùng ba món đồ cổ đi đấu giá để lấy tiền lập nghiệp, lời nói này là có thể tin. Bỏ qua thân phận phong thủy sư mơ hồ của cô gái này, người còn trẻ tuổi như vậy mà dám lập nghiệp là rất ít. Với sự gan dạ, quyết đoán cùng mưu tính, không phải người trẻ tuổi nào cũng có được.



“Về nhà trông nom con gái bà cho tốt! Đều là là do bà nuông chiều nó mà ra! Không có việc gì thì học người ta kìa, nhìn xem người ta tuổi còn trẻ đã làm nên cái gì, con gái bà thì làm được gì? Cả ngày chỉ chơi bời, chỉ biết gây chuyện cho tôi!” Lâm Tường Toàn tức giận nói.



Lâm phu nhân thấy ông nói sang chuyện con gái, không khỏi nhíu mày lại, “Lời này của ông là có ý gì? Chẳng lẽ đó không phải con gái ông sao? Ông không nuông chiều sao? Xảy ra chuyện lại chỉ biết trách tôi!”



Giọng nói của Lâm phu nhân không khỏi cao chút, dẫn tới một số người chú ý, không khỏi quay đầu lại nhìn. Lâm Tường Toàn sa sầm nét mặt, lập tức kéo vợ sang một bên. Đường đường là tổng giám đốc công ty đứng đầu Đông thị, vốn dĩ sẽ trở thành tiêu điểm của vũ hội hôm nay, nhưng cuối cùng lại mất mặt thành như vậy.



Hạ Thược làm như không biết gì, những người khác cũng liền quay đầu lại, giống như không phát hiện tiếp tục chúc mừng Hạ Thược. Khen ngợi, thán phục, khen tặng, mượn sức, Hạ Thược đứng giữa những tâm tư danh lợi thế gian, chỉ mỉm cười lạnh nhạt.



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đã sớm tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, nhưng ánh mắt bọn họ lại chưa từng rời khỏi người con gái, nhìn cô mặc một bộ sườn xám màu trà thanh nhã cười nhẹ nhàng đứng giữa vòng vây của những nhân vật nổi tiếng, khuôn mặt dịu dàng, vẫn là dáng vẻ một cô gái mới lớn, nhưng với khí độ lạnh nhạt không quan tâm tới hơn thua này, như đã trưởng thành.



Không khí kinh sợ trong cuộc họp báo vừa rồi, không ai có tâm trạng hỗn độn như những người làm cha mẹ bọn họ. Khoảng thời gian trước chỉ biết con gái nhà mình nhu thuận hiểu biết, giờ phút này lại lấy thân phận chủ tịch tập đoàn khiến muôn người chú ý, biến hóa trong đó, cảm nhận trong đó, hai ba câu khó có thể diễn tả được.



Nhưng vào giờ phút này, ngoài những cảm giác đó ra, còn tràn ngập vui mừng.



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên liếc nhau một cái, hai vợ chồng đủ mọi loại cảm xúc nhìn nhau, lại đảo mắt nhìn về phía con gái. Quan sát xung quanh, Lý Quyên liền khẽ nhíu mày, lo lắng nói: “A, những người này ai cũng đều mời rượu. Tiểu Thược nhà chúng ta từ trước đến nay có uống rượu đâu, đừng để con say”.



Hạ Chí Nguyên ngược lại cười nói, “Đó là sâm banh, độ cồn không cao lắm. Thương trường đều là như vậy, mấy ông tổng này đều muốn mời rượu. Con gái có thể thành lập tập đoàn lớn như thế, sau này có đi ăn cơm hay đi dự vũ hội, chỉ sợ uống không ít, anh thấy trong lòng con cũng đã rõ ràng, chúng ta cũng không thể ở bên con suốt được, cũng nên để con rèn luyện ứng phó với những điều này. Hơn nữa, anh thấy con ứng phó không tồi. Thời gian dài như vậy, một ly sâm banh vẫn chưa uống xong”.



Vợ chồng hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn con gái, cách đó không xa, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức cũng bưng ly sâm banh, cười hớ hớ nhìn về phía Hạ Thược bên kia.



Tôn Trường Đức ánh mắt tỏa sáng, ” Anh Trần à, Hạ tổng của chúng ta thật là lợi hại! Anh xem những người đó đều chúc mừng cô, đã đến nửa giờ, mà ly sâm banh trong tay vẫn chưa hề vơi. Cái này theo giao tiếp học mà nói, chính là trong khi nói chuyện có thể tạo ra được vấn đề thú vị khác, mới có thể dời lực chú ý của đối phương. Anh xem cô vẻ mặt tự nhiên như thế, quả thực như là một người lão luyện! Nếu không phải là đã quen biết cô một thời gian, tôi thực sự không thể tin được, cô chỉ mới là học sinh trung học!”



Trần Mãn Quán cười cười, cảm khái nói: “Không phải vậy sao. Khi tôi vừa quen Hạ tổng, còn chưa có Phúc Thụy Tường, có thể nói tôi đã đi cùng con đường với cô từ khi đó, đôi khi nghĩ lại tôi cũng cảm khái, mỗi khi ở cùng một chỗ với Hạ tổng, tôi hoàn toàn không hề cảm nhận được sự chênh lệch về độ tuổi”.



Tôn Trường Đức bưng ly rượu, như có chút suy nghĩ gật đầu, “Quả thật là như vậy”.



Anh ta nhìn theo bóng dáng Hạ Thược, biểu tình có chút than thở, lại liếc mắt thoáng nhìn vợ chồng Lâm Tường Toàn sau khi vừa mới cãi nhau, hai người đều hòa nhập lại vào đám đông, thoạt nhìn như muốn bắt chuyện với Hạ Thược.



Tôn Trường Đức nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bên đó, nghiêng đầu về phía Trần Mãn Quán, hỏi nhỏ: “Anh Trần, Hạ tổng nói tổng giám đốc Lâm sẽ có tai họa bất ngờ, anh nói xem đây là dọa ông ta, hay là nói thật?”



Trần Mãn Quán cũng nhìn qua, khi nhắc tới việc này vẻ mặt liền nghiêm túc, “Chưa từng thấy Hạ tổng lấy việc này ra đùa, hẳn là thật sự”.



“Ý anh là, sẽ ứng nghiệm?”



“Tôi tin là sẽ”. Trần Mãn Quán gật đầu, đối với việc này rất là tin phục, “Chú hỏi cái này làm cái gì?”



Tôn Trường Đức nở nụ cười, ánh mắt tỏa sáng, “Anh Trần, anh không biết đấy chứ. Trước kia em ở nước Mỹ được biết, đồ sứ ở bên đó rất được hâm mộ. Những thương nhân giàu có hay những nhân vật nổi tiếng, có thể nói là yêu thích điên cuồng với đồ sứ phương Đông của chúng ta, chấp nhận mức giá cao, thị trường này đầy tiềm năng”.



“Ý của chú là?” Trần Mãn Quán kỳ thật nghe đã hiểu hết.



“Ý em là, cho dù Lâm thị có ngã, chính sách phát triển mạnh sản nghiệp gốm sứ ở Đông thị vẫn sẽ không thay đổi. Ngành công nghiệp sản xuất gốm sứ đứng đầu ở Đông thị, nếu Lâm thị không còn, tổng yếu sẽ có người thay thế. Có sẵn chỗ trống, Hạ tổng cùng Lý lão có quan hệ không nhỏ, vì sao chúng ta không giành lấy, hợp tác cùng tập đoàn Gia Huy Hong Kong?”



“Ý đó của chú là tốt, chẳng qua, khó tránh có người sẽ nói chúng ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”. Trần Mãn Quán nói thì nói như vậy, nhưng biểu tình lại hoàn toàn không phải là như vậy. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Sao có thể gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Nếu tổng giám đốc Lâm kia có làm sao, vừa không phải là bọn họ hại, cũng không phải bọn họ bức, theo như cách nói của Hạ tổng, đây là nhân quả phúc duyên đều có báo. Bọn họ chỉ là không nhúng tay vào quản mà thôi. Mỗi người đã sớm đã có họa phúc, không phải ai cũng là chúa cứu thế, mà không ngại tiêu tai giải họa cho họ. Theo như cách nói của Hạ Thược, hoá đại kiếp nạn sinh tử, sẽ phải chịu nhân quả quá lớn, còn phải xem người này có đáng giá hay không.



Tôn Trường Đức đương nhiên là nhận ra Trần Mãn Quán không phải nghĩ như vậy, nhún vai cười nói: “Quản nhiều như vậy làm gì đâu! Thương trường như chiến trường, vốn là nơi anh lừa tôi gạt. So với việc chúng ta khoanh tay đứng nhìn, những người xếp đặt ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác, mới đáng bị chặt cột sống. Chúng ta đứng cao, đi được xa, mới có thể bảo vệ tốt được chính mình, để cho những kẻ nói nhảm kia, nhìn lên đi thôi!”



Tôn Trường Đức uống cạn ly rượu trong tay, chớp chớp mắt mấy cái, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Hạ Thược, “Huống hồ, anh xem thủ đoạn thu mua Ngô thị của Hạ tổng, chưa chắc cô ấy không nghĩ giống như em”.



Trần Mãn Quán cười ha ha, gật đầu, “Cũng có thể!”



“Rất là có thể!” Tôn Trường Đức ngữ khí chắc chắn, đổi một ly sâm banh khác trong khay của người phục vụ, nhìn về phía khu nghỉ ngơi, “Đi thôi, đêm nay không có chuyện của chúng ta rồi. Chúng ta đi tiếp phụ huynh của Hạ tổng”.



Trần Mãn Quán bị cách xưng hô ‘phụ huynh’ này ầm một cái, lắc đầu lộ ra cười khổ. Không phải vậy sao? Những đứa trẻ tầm tuổi này, vẫn cần phụ huynh giám hộ mà?



Khi Hạ Thược còn đang bận rộn ứng phó với những người tới bắt chuyện, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức lại nhàn nhã đến người thần cùng căm phẫn, ngồi nói chuyện cùng cha mẹ Hạ Thược, hai người ngồi đó như là tán gẫu những chuyện thú vị vậy, đem một số chuyện về Hạ Thược kể cho Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên nghe, điệu bộ kia, là chân dung người chuyên tố cáo chuyện xấu cho phụ huynh người ta.



Khu nghỉ ngơi thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cười, Hạ Thược thường xuyên liếc mắt sang bên đó một vòng, trong lòng hơi hơi cảm động. Cha mẹ lần đầu tiên gặp phải trường hợp như hôm nay, bọn họ có thể thích ứng nhanh như vậy, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức có công không nhỏ.



Vũ hội kéo dài đến tận mười hai giờ đêm mới tan, dù sao cũng không thể mở quá muộn, ngày hôm sau còn có buổi đấu giá hội chính thức, đến lúc đó còn phải bận bịu một ngày.



Sau khi tan cuộc, Hạ Thược cùng cha mẹ ra khỏi khách sạn, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức cùng đi ra, bị mọi người vây quanh ra đến ngoài cửa khách sạn. Lý Bá Nguyên cùng Lưu Cảnh Tuyền đã rời đi sau buổi họp báo tuyên bố không lâu, dù sao Lý Bá Nguyên đã lớn tuổi, lại vừa xuống máy bay đã tới đây luôn, ông cần phải quay về khách sạn nghỉ ngơi.



Cho nên, khi một đám người đi từ trong khách sạn ra, Hạ Thược đi ở phía trước, liền trở thành người gây chú ý nhất.



Phóng viên truyền thông chờ bên ngoài vẫn chưa đi, thấy mọi người bước ra, liền lao lên, ánh đèn flash lóe lên bùm bùm. Lý Quyên vào trong xe lấy cho Hạ Thược một chiếc áo choàng, hiện tại là mùa hè, buổi tối cũng không lạnh, nhưng người làm mẹ cũng đều đau lòng con gái, thấy con trong buổi vũ hội uống vào không ít sâm banh, ra ngoài gió chỉ sợ sẽ cảm lạnh.



Hạ Thược lại trả lời một số vấn đề đơn giản, lúc này mới cùng Tôn Trường Đức, Trần Mãn Quán được bảo vệ khách sạn dẫn đến xe, vào trong xe, chậm rãi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.



Mà trên con đường đối diện có một chiếc xe, sau cửa kính, lại là vẻ mặt choáng váng của người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào.



“Đó là cả nhà anh cả với chị dâu sao? Làm sao mà..”. Tưởng Thu Lâm nhìn bên kia, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.



Bộ lễ phục trên người Lý Quyên mặc dù không chói mắt, nhưng vừa nhìn liền biết là chất liệu tốt, kiểu dáng hào phóng đoan trang, khí chất khác hẳn so với lúc bình thường! Mà Hạ Chí Nguyên tây trang giày da? Khi qua năm mới cũng không thấy mặc! Tiểu Thược tử thì càng không phải nói, nhìn một thân sườn xám kia, còn khoác một chiếc áo choàng, một đám phóng viên vây quanh, bảo vệ che chở, đây chỉ người nào là ngôi sao mới có thể phô trương như vậy đi?



Hạ Chí Mai sắc mặt cũng không ngừng thay đổi, vốn là nghe thấy con điện thoại về, chạy tới nhìn xem. Nào biết chờ bọn đến đây, người đã đi vào khách sạn, bọn họ bị người phục vụ hỏi thiếp mời, không vào được khách sạn, đành phải ở bên ngoài chờ. Mà chờ đến tận hơn ba giờ, cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn, vốn nghĩ chờ nhà anh cả đi ra, liền đi đến tính sổ mấy ngày hôm nay một thể, nào biết họ vừa ra thì một đám phóng viên đã lao tới vây quanh.



Dáng vẻ này, khiến cả hai nhà đều sửng sốt, căn bản là không dám xuống xe. Chờ ba người nhà Hạ Thược đã lên xe, họ mới kịp phản ứng lại.



“Xe chạy đi rồi! Làm sao bây giờ?”



“Còn có thể làm sao bây giờ? Đợi một thời gian dài như thế, chẳng lẽ uổng công chờ sao ? Đuổi theo!”



“Ai? Kia là xe gì vậy? Tôi thấy hình như đây là Mercedes-Benz mới ra năm nay thì phải?”



“Không thể nào? Chiếc xe kia tôi đã từng thấy trên tạp chí, đến khoảng trăm vạn?”



“A! Thật đúng là! Đây là xe của anh cả? Hay đi mượn?”



Người hai nhà mỗi người một câu, không biết là ai nói câu cuối, lập tức bị xem thường — Nhà ai có Mercedes quý giá như thế lại cho người khác mượn chứ! Hơn nữa, còn là Mercedes-Benz kiểu dáng gia đình nữa chứ, còn có thể thiếu tiền mua chiếc xe?



Trong xe dần dần yên tĩnh lại, không khí gợn sóng. Phụ trách điều khiển xe Lưu Vũ Quang, lại đi theo phía sau xe nhà Hạ Thược, chạy một đường nhanh chóng cách xa nội thành.



Xe càng chạy càng tiến vào vùng hẻo lánh, dần dần đi về phía ngoại ô thành phố. Càng ra ngoài ngoại ô thành phố, người hai nhà càng ngày càng kinh nghi. Đây là muốn chạy đi đâu chứ? Chẳng lẽ nhà anh cả chuyển về phía bên này? Nhưng bên này là khu nhà cao cấp phân biệt, chung quanh đều là biệt thự xa hoa, rất đắt! Ngay cả như gia đình Hạ Chí Mai có tài sản trăm ngàn, đều bởi vì năm trước xây dựng nhà xưởng sản xuất linh kiện ô tô, đầu tư vào đó không ít tiền, vốn lưu động hữu hạn, hiện tại vẫn không đủ tiền để mua biệt thự.



Trong lúc người hai nhà còn kinh nghi, trong chiếc xe gia đình Hạ Thược đi phía trước, Hạ Chí Nguyên lái xe. Tuy rằng khi đến khách sạn, là Hạ Thược lái xe, nhưng khi trở về, người làm cha như anh cũng đau lòng con gái, cảm thấy đêm nay con đã mệt, cho nên mới đoạt lấy quyền lái xe.



Ở ghế sau, Hạ Thược ngồi cùng mẹ, mẹ con hai người ngồi dựa sát vào nhau, trò chuyện phụ nữ riêng tư. Hạ Thược đưa mắt lơ đãng nhìn kính chiếu hậu, hơi hơi nhíu mày, “Ba, có chiếc xe đi sau chúng ta”.



Hạ Chí Nguyên ngẩn người, anh tất nhiên là đã thấy chiếc xe này, ban đầu cũng không để ý, tưởng tiện đường. Nhưng nếu tiện đường cho tới tận chỗ này, quả thật là có điểm trùng hợp, thấy vậy anh mới giảm tốc độ xe lại, cẩn thận nhìn vào kính chiếu hậu một lát



“Nha, hình như là xe của nhà Chí Mai …”.



Anh vừa nói vậy, Lý Quyên liền cứng đờ người, quay đầu lại đi, nhìn kỹ phía sau, vẻ mặt trở nên khẩn trương rõ ràng.



Cũng không lạ khi chị lại khẩn trương như thế, làm con dâu nhà họ Hạ đã nhiều năm như vậy, chị còn không hiểu tính tình của cô hai với chú út sao? Vốn dĩ theo đạo lý mà nói, người trong nhà, nếu có chuyển nhà cũng nên thông báo cho bạn bè người thân trong nhà. Nhưng Lý Quyên thật sự là có chút bỡ ngỡ, trong lòng chị rõ ràng, chị với nhà chú út cùng cô hai không có chuyện gì còn bới móc được, chứ càng đừng nói hiện tại gia đình họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ không biết phải nói thế nào đây.



Hơn nữa, trong khoảng thời gian này quả thật là có chút bận rộn. Sau khi chuyển nhà, con gái liền sắp xếp mua cho vợ chồng bọn họ quần áo mới, mỗi ngày đều đến trung tâm thương mại, lại tìm một cửa hàng tốt, làm quần áo theo yêu cầu. Hơn nữa chuyện đấu giá hội, con gái cũng kéo chị tham gia, chị biết phải đến những trường hợp như vậy, trong lòng bất ổn, cũng không còn lòng dạ nào mà thông báo cho bạn bè thân thích. Muốn qua khoảng thời gian này rồi nói sau, nào biết, lại bị cô hai với chú út phát hiện nhà mình chuyển nhà tước.



Được thôi! Chờ xem đi, hai nhà bọn họ chắc hẳn sẽ nói vợ chồng bọn họ.



Lý Quyên nhìn chiếc xe đi theo phía sau, vừa bỡ ngỡ lại vừa khẩn trương, nhìn chồng ngồi lái xe phía trước hỏi : “Anh à, làm sao bây giờ? Dừng xe sao ..”.



“Dừng xe làm gì?” Hạ Thược nói tiếp, chớp mắt, nói với cha, “Phải đi thế nào thì ba cứ đi vậy, coi như không phát hiện. Đến cửa trực tiếp đi vào, bảo vệ sẽ thay chúng ta ngăn cản, sẽ không để bọn họ cùng vào”.



Hạ Chí Nguyên quay đầu lại nhìn con gái, “Tránh được một lần hai lần, cũng không thể tránh cả đời được”.



“Cho dù vậy cũng không phải là do bọn họ, tưởng khi nào thì khi đó”. Hạ Thược tựa người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói lạnh nhạt, “Ba, mẹ. Hai người cũng biết cô hai với chú út là loại người nào rồi đấy, nếu hai người mà như vậy, khi con đến Thanh thị học, sẽ không an tâm được”.



Một câu như vậy, so với cái gì cũng có tác dụng hơn, cả hai vợ chồng đều sửng sốt, tiếp theo trên mặt ngũ vị tạp trần, đều không nhắc lại nữa. Hạ Chí Nguyên trầm mặc lái xe, chỉ trong chốc lát đánh vòng tay lái, xe vừa chuyển, chậm rãi tiến vào Đào Nguyên khu.



Xe vào trong không một trở ngại, nhưng xe theo phía sau lại bị dừng lại.



Đào Viên khu? !



Người hai nhà ngồi trong xe, sắc mặt luân phiên thay đổi — bọn họ không nhìn lầm chứ? Anh cả với chị dâu lái xe vào Đào Viên khu?



“Này, nhà ở nơi này rất là đắt..”.



“Tôi biết, nghe nói bên trong xây dựng như lâm viên, một căn nhà cũng phải sáu trăm vạn đấy! Nhiều nhất cũng phải hơn một ngàn vạn đấy! Một năm phải nộp phí cũng phải đến mười vạn, đây là khu mà những người giàu có nhất Đông thị ở”.



Người hai nhà Hạ Chí Đào cùng Lưu Xuân Huy liếc nhìn nhau, ai ai cũng thấy khiếp sợ. Trước kia cảm thấy nhà Lưu Xuân Huy sản nghiệp lớn, nhưng cho dù nhà hắn có sản nghiệp lớn, cũng không dám mua nhà ở trong khu này. Một căn nhà ở trong khu này, đã phải tiêu phí nửa sản nghiệp!



Người hai nhà liền muốn lái xe vào, bảo vệ ngăn cản bọn họ lại.



Công nghệ bảo vệ trong Đào Viên khu, đều là tiên tiến nhất, camera không hề có góc chết, mọi ngày đều có người theo dõi 24/24. Bảo vệ cũng là nhân viên cao cấp của công trình, người nào cũng đều có thân thủ, trang bị đầy đủ hết. Những người này không hề để ý đến sự van xin của ai, thấy ai đều vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đảo qua, có thể khiến người ta run lên trong lòng.



“Thật có lỗi, nếu không có giấy thông hành hoặc là gia chủ cho phép, ai đều không thể vào”. Bảo vệ vẻ mặt nghiêm túc mím chặt miệng, người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào, mỗi người đều bị bảo an đảo mắt qua mấy lần, rất giống những phần tử khủng bố bị người ta nhìn kỹ từ đầu đến chân.



“Tôi là thân thích với nhà người vừa mới vào kia”. Hạ Chí Đào xuống xe thông báo với bảo vệ một câu.



Bảo vệ cũng đâu thèm quản hắn là thân thích nhà ai? Nhà ai ở nơi này, không phải cứ bảo là thân thích tới cửa mà có thể vào, công việc bảo vệ như bọn họ thì còn cần gì nữa?



Thấy bảo vệ không chịu cho vào, Lưu Xuân Huy đi ra nói: “Tôi là tổng giám đốc công ty linh kiện ô tô Xuân Huy, không phải là người khả nghi gì”.



Bảo vệ lại vẫn như trước dầu muối không tiến. Hạ Chí Mai gặp tính huống này, lúc này mới từ trên xe xuống, đề nghị nói: “Nhà bọn họ vừa mới chuyển vào, số điện thoại cũng không gọi được nữa. Nếu không anh cho chúng tôi số điện thoại nhà bọn họ, chúng tôi tự mình liên hệ, bảo bọn họ nói với các người”.



“Thực xin lỗi, chúng tôi nghiêm cấm tiết lộ thông tin cá nhân của gia chủ. Hơn nữa, cho dù các người có số điện thoại cũng không thể tiến vào được. Trừ phi có sự đảm bảo của gia chủ, cho các người giấy thông hành xuất nhập. Mà phải dưới tình huống gia chủ cho chúng tôi biết, chúng tôi mới có thể cho vào”.



Người hai nhà hai mặt nhìn nhau — nghiêm như vậy?



Hạ Chí Đào thấy bảo vệ cứng mềm đều không ăn, liền bày ra tư thái khi hắn lăn lộn trong giới vật liệu xây dựng, làm mặt nghiêm tiến lên, ra vẻ tức giận, “Đừng có bày cái dáng vẻ này với tôi! Tôi còn không biết mấy người sao? Có nơi nào quy củ nghiêm như thế? Còn không có ngoại lệ? Hôm nay tôi thế nào cũng phải đi vào! Các anh có thể làm gì tôi! Gia chủ của các người là anh ruột tôi, các người còn có thể đánh tôi hay sao?”



Hắn ngang ngược như vậy, sắc mặt bảo vệ trở nên khó coi, quay đầu đưa mắt ra hiệu, lập tức trong phòng bảo vệ hơn mười người đi ra, bên hông đều có côn điện, mà một đám người thân hình khỏe mạnh, thoạt nhìn đều là những người luyện võ, khí thế khác hoàn toàn với những bảo vệ tầm thường.



Hạ Chí Đào vừa thấy tình huống này liền biết là không tốt — cái này là thật sự?



Người hai nhà trợn tròn mắt, lúc này mới nhanh chóng kéo Hạ Chí Đào vào trong xe, ngồi ở chỗ này thương lượng trong chốc lát, cuối cùng không tình nguyện lái xe đi.



Mà lúc này, Hạ Thược cùng cha mẹ đã về tới nhà.



Vừa vào trong nhà, Lý Quyên liền nói: “Đêm nay mệt mỏi rồi? Đi tắm rửa một cái, rồi ngủ đi. Sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tham dự đấu giá hội”.



Hạ Thược liếc nhìn cha mẹ một cái, nhưng vợ chồng hai người lại như biết con muốn nói cái gì, Hạ Chí Nguyên xua tay nói: “Đi đi, nghe theo mẹ con đi. Chuyện trong nhà, không cần con phải quan tâm. Ba với mẹ nói chuyện một lát”.



Nghe cha nói vậy, Hạ Thược liền gật đầu, sau khi tắm xong, liền pha trà nóng như hôm kia cho cha mẹ, thuận tiện quay về phòng nghỉ ngơi .



Trong căn nhà mới được bố trí cổ xưa, một bộ bàn ghế gỗ lim, hai vợ chồng ngồi trước chiếc bàn trà khắc hoa lại không hề mất đi hơi thở hiện đại, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nói chuyện.



Ngoài ý muốn là, Lý Quyên lại là người mở miệng trước, “Anh à, em gả vào nhà mình cũng đã nhiều năm như thế, có chút chuyện chưa bao giờ em nói, hôm nay em cảm thấy, là nên nói ra”.



Hạ Chí Nguyên trầm mặc gật đầu, nhìn chén trà nóng tỏa khói trên bàn, một lát sau mới nói: “Em nói đi, anh nghe”.



Lý Quyên trước khi nói thở dài một tiếng, “Em vẫn cảm thấy, mình cũng được coi như vợ hiền mẹ tốt, tối thiểu em chưa bao giờ ở trước mặt anh nói xấu gì anh chị em trong nhà, em vẫn luôn nghĩ, không đi làm người châm ngòi ly gián. Gia hòa mọi sự hưng, lại khiến anh em các anh bất hòa làm gì?”



Hạ Chí Nguyên gật đầu, anh lúc trước cũng là vì yêu thích sự thiện lương hiền thục của vợ, mới không để ý sự phản đối của cha, khăng khăng kết hôn với chị.



“Nhưng mà lời con gái nói hôm nay anh đã nghe rồi đấy. Hai vợ chồng chúng ta cùng con đến vũ hội, em không biết anh có cảm giác thế nào, dù sao em thấy mà chua xót trong lòng. Con gái chúng ta đúng là không dễ dàng..”. Ánh mắt Lý Quyên đỏ lên, chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, “Nếu không phải con nhìn ra hai chúng ta bị chia cách mười năm, có thể liều mạng kiếm tiền như thế sao? Con cái trong nhà người khác, đều là cha mẹ thương yêu, muốn tiền tiêu, thì xin cha mẹ. Còn con gái chúng ta thì sao? Tuổi nhỏ như vậy, đã phải ứng phó với những điều này. Người khác đều nói hai chúng ta mệnh tốt, sinh được con gái tốt, nào biết người làm mẹ như em trong lòng thực khổ sở?”



Chị vừa nói xong câu cuối, nước mắt càng thêm giàn dụa. Hạ Chí Nguyên cầm khăn tay đưa cho vợ, vỗ vỗ lưng chị, giọng nói có chút trầm thấp, “Anh hiểu ý em mà. Trong lòng anh cũng thực khổ sở, người làm cha mẹ như chúng ta, đã không thể giúp được gì cho con, nhưng nếu ngay cả trước khi đi học vẫn khiến con phải lo lắng, vậy thì cũng quá không có bản lĩnh gì. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi ..”.



Lý Quyên đỏ hoe hai mắt ngẩng lên, thấy Hạ Chí Nguyên hít sâu một hơi, những người kia dù sao cũng là em trai em gái của anh, có thể thấy được khi anh ra quyết định như vậy, trong lòng tuyệt đối là chịu khổ sở .



“Cứ giống như trước kia đi. Khi mà chúng ta không có cái gì, sống như thế nào. Hiện tại cái gì cũng có, thì cũng vẫn sẽ sống như vậy. Khi qua năm mới về nhà cùng ăn bữa cơm, bình thường thì đừng ai quấy rầy ai. Nếu có thể như vậy, thì là tốt nhất, anh cũng không cầu điều gì khác hơn”.



Lý Quyên nhìn chồng, không nói lời nào. Đúng vậy, có thể như vậy thì là tốt nhất. Nhưng mà, có thể sao? Những người thân thích trong nhà kia, thật sự có thể không tới quấy rầy bọn họ sao?



Hạ Chí Nguyên nhìn ra nỗi lo trong lòng vợ, vỗ vỗ chị, cười cười, “Yên tâm đi, việc này cứ giao cho anh. Anh dù sao cũng là người đàn ông trong nhà, nếu ngay cả vợ con mình còn không bảo vệ được, anh còn mặt mũi nào nữa?”



Lý Quyên nghe thế mới gật đầu.



Hai vợ chồng đã có quyết định, nhưng đêm nay vẫn ngủ không được ngon. Nhưng ngày hôm sau thấy Hạ Thược rời giường, lại đều thay dáng vẻ tươi cười không có chuyện gì, làm bữa sáng, cả nhà hòa thuận vui vẻ bắt đầu ăn sáng, tiếp theo liền cùng đi tham gia đấu giá hội.



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên có hứng thú với đấu giá hội hơn so với vũ hội, bọn họ cũng muốn xem một chút những món đồ cổ ấy được đấu giá như thế nào, cảm nhận một chút không khí ra giá trong buổi đấu giá.



Hạ Thược cũng có ý dẫn cha mẹ đi cùng, nhất là cha, sau này quỹ từ thiện sẽ giao cho cha quản lý, cha tránh không được phải tiếp xúc với những thứ này, sớm một chút làm quen có vẻ tốt.



Hạ Chí Nguyên đảm đương việc lái xe, để cho vợ con ngồi ở phía sau hưởng thụ, vừa lái xe ra khỏi tiểu khu, liền đụng phải người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào.



Bọn họ rõ ràng là đã tụ hợp cùng một chỗ với nhau, lái xe tới đây chờ ở ngoài cửa .



Bởi vì bọn họ đều xuống xe, đứng ở bên ngoài xe, thấy cả nhà Hạ Thược lái xe ra liền vẫy tay gọi, Hạ Chí Nguyên cũng không thể làm bộ như không phát hiện, lúc này mới ngừng xe lại.



Lý Quyên khẩn trương nhìn về phía bên ngoài, Hạ Thược nắm lấy tay mẹ, đóng lại cửa xe, hai mẹ con ở lại trong xe, căn bản sẽ không xuống xe.



Hạ Chí Nguyên đứng bên ngoài, nghe em trai út Hạ Chí Đào mở miệng trước.



“Anh cả, anh đúng là khiến bọn em tìm đến mệt nha! Chuyển nhà cũng không thông báo với anh chị em trong nhà một tiếng, điện thoại cũng gọi không được, thật vất vả bọn em mới tìm được đến đây, bảo vệ lại không cho bọn em vào. Người ở trong tiểu khu này đều là tổng thống sao? Còn nghiêm ngặt như vậy”.



Hạ Chí Nguyên giống như không nghe hắn chỉ trích, cũng không nói nhiều, lúc này viết số điện thoại di động đưa cho Hạ Chí Đào, nói ngắn gọn: “Khoảng thời gian trước bận quá, chưa kịp thông báo. Nếu mọi người đã tìm tới đây, đây là số điện thoại của anh, buổi tối sẽ gọi cho mọi người. Hiện tại Tiểu Thược đang vội, đến muộn không tốt. Ban ngày anh tắt máy, đừng gọi. Buổi tối nói sau”.



Nói xong, anh liền quay lại xe, dáng vẻ thực sự vội vàng, lái xe rời đi.



Người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào sáng sớm đã tới đây, thật vất vả mới chờ được người ra, lại chỉ nhận được một câu như vậy, đương nhiên là giật mình sững sờ nhiều, tức giận không có chỗ trút, lúc này liền lên xe đuổi theo.



Trơ mắt nhìn cả nhà Hạ Thược lái xe tới bên ngoài nơi tổ chức đấu giá hội tại trung tâm thành phố, vừa xuống xe, liền có không ít nhân vật nổi tiếng tiến lên vây quanh Hạ Thược chào hỏi, cũng bắt tay thăm hỏi vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên, cả nhà cùng tiến vào đấu giá hội.



Người hai nhà chạy nhanh tới, lại cũng bị bảo vệ cản lại.



Thật có lỗi, xin hãy đưa ra thiếp mời!



Không có? vậy thì xin lỗi. Mời xoay người, ở đâu đến thì về đó đi.



Lưu Xuân Huy tuy rằng có tài sản gia nghiệp không bằng những xí nghiệp lớn này, nhưng cũng có chút danh tiếng tại Đông thị, hắn không thể để mất mặt như vậy, lúc này liền dẫn người rời đi.



Người hai nhà đều tự về nhà, chỉ đành ngồi trước TV xem đấu giá hội.



Lúc này vừa thấy liền vô cùng khiếp sợ!



Giật mình sửng sốt một hồi lâu, người hai nhà mới vội vàng gọi điện thoại cho bên kia.



“Sao lại thế này? Chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ?”



“Anh rể, em nhìn lầm phải không? Đó là Tiểu Thược đúng không?”



Giờ phút này, trên màn hình TV, Hạ Thược theo thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền lên đài, lấy danh nghĩa người đứng ra tổ chức phát biểu. Cô mặc một chiếc sườn xám màu hồng lựu, mái tóc dài vẫn dùng chiếc trâm Cổ Ngọc cài lên như trước, tươi cười thanh nhã.



Tình hình đấu giá hội không được truyền hình trực tiếp, sau khi đọc xong diễn văn, phóng viên liền bị mời ra phòng khác, nhưng khi đấu giá hội diễn ra, cũng không hề thiếu tiết mục, bắt đầu đưa tin về sự thành lập tập đoàn Hoa Hạ được tuyên bố ngày hôm qua.



Nhìn tin tức về buổi họp báo, hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào trong lòng đều sóng to gió lớn.



Bọn họ đều đoán sai rồi!



Nhà anh cả đâu có bán chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia đâu? Chiếc đĩa đồ cổ này từ đầu đến cuối vẫn là của bọn họ! Cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường là do Tiểu Thược dựa vào năng lực xem xét đồ cổ của mình, kết hợp với Trần Mãn Quán thành lập ra! Công ty bán đấu giá Hoa Hạ cũng là do Tiểu Thược thành lập cuối năm trước!



Này, này…



Tài sản phải lên đến hai mươi triệu!



Chủ tịch lại là đứa nhỏ nhu thuận, không quá thu hút trong nhà họ Hạ bọn họ?



Người hai nhà hai mặt nhìn nhau, đã khiếp sợ đến mức khó mà mở miệng. Chỉ biết là, nhà anh cả đã khác hoàn toàn với trước.



Hôm nay, tuy tình hình đấu giá hội không được trực tiếp, nhưng sau khi đấu giá hội chấm dứt, giá cả vật phẩm đấu giá cũng đã được truyền thông công bố. Bởi vì những vật được đấu giá ngày hôm nay, không thể nghi ngờ sẽ được các học giả cùng chuyên gia nghiên cứu kỹ, tạo ra xu hướng đầu tư, cung cấp số liệu cho các nhà sưu tầm đồ cổ cùng các nhà đâu tư về các tác phẩm nghệ thuật này.



Vật phẩm được chú ý nhất là chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa phi phượng như ý, chiếc đĩa cổ này đã được xác định là vật phẩm của nhà quan, vốn dĩ nghe nói chủ tịch tập đoàn Gia Huy Hong Kong ra giá tám trăm ngàn, nhưng trên thực tế lại được ông dùng một triệu mua về, tạo ra mức giá đồ cổ cao nhất trong lịch sử, trở thành tin nóng hổi trong thị trường bán đấu giá.



Bức họa Tề Bạch Thạch kia cũng được mua với giá mấy trăm ngàn, người đấu giá được chính là vị tổng giám đốc tập đoàn An Thân chi nhánh ở Đông thị, cũng chính là lão đại giới hắc đạo Đông thị – Cao Nghĩa Đào. Không có ai nghe nói Cao Nghĩa Đào thích sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật, khi nhận phỏng vấn hắn chỉ nói là do vị chủ tịch tân nhậm của tập đoàn An Thân yêu thích cổ họa danh gia. Mọi người thế này mới giật mình — thì ra là vị đương gia tân nhậm của An Thân Hội, Cung Mộc Vân.



Hai món đồ đấu giá này được đấu giá đúng với giá trị của nó, nhưng phần đông những món đồ cổ khác bán đấu giá ra, có món cũng khiến người ta khó hiểu.



Một khối ngọc bích đời nhà Minh, khối ngọc bích này được chạm khắc tinh tế có niên đại lâu dài, nhưng phẩm tướng cũng không phải là hoàn hảo, ở đầu có bị hư hại, đấu giá hẳn là giá thấp, gặp người thích sưu tầm có lẽ sẽ không ngại ra giá lớn mua, nhưng khả năng đó cũng không cao.



Trong đấu giá hội vật phẩm đấu giá không phải mỗi món đều là trân phẩm, tổng yếu sẽ có những vật phẩm giá thấp, mà có nhiều loại đồ cổ khác nhau, mới có thể trở thành khuynh hướng sưu tầm.



Vốn tưởng khối ngọc bích này sẽ không đấu giá được, nhưng nào biết đâu rằng chẳng những đấu giá được, hơn nữa giá lại cao không thể tưởng — hai ngàn vạn.



Mức giá này khiến các nhà chuyên gia khó hiểu, càng có rất nhiều nhà sưu tầm khi nghe truyền thông báo giá bán sau khi đấu giá, vài lần nghĩ người mua món này có phải là bị kẹp đầu vào cửa hay không — một vật điêu khắc có phẩm tướng như vậy, đừng nói hai ngàn vạn, mà hai trăm vạn, một trăm vạn, cũng không có ai muốn!



Mà cái người bị cửa kẹp đầu kia khi được phỏng vấn, lại nói rằng đây là được một người bạn ủy thác, về phần người bạn này có thân phận gì, lại không lộ ra nửa điểm.



Điều này trở thành một khúc nhạc đệm trong hội đấu giá, tiếp theo, mọi người đều bị hấp dẫn bởi công tác thống kê sau đấu giá hội.



Mùa đấu giá thứ hai của Đông thị, toàn bộ số tiền thu được là 28. 7 triệu, trong đó, đồ sứ, tranh chữ đứng đầu bảng giá. Chiếc ấm tử sa năm trước chỉ lấy hơn năm trăm vạn thành giao bán ấm tử sa, sưu tầm đồ cổ có xu thế tăng lên. Cổ gia cụ, các loại vật phẩm điêu khắc có xu thế tăng mạnh, tiền, sách cổ lại bị bỏ qua.



Khối ngọc bích hình vuông điêu khắc thời Minh kia đơn độc xông ra, các nhà chuyên gia cố ý nhắc nhở các nhà sưu tầm — người ra giá cho món đồ cổ này có lẽ đầu óc bị choáng, có lẽ là yêu thích cuồng nhiệt, không đề nghị mọi người tham khảo giá đồ cổ này.



Lời nhắc nhở như vậy, chọc không ít người bật cười, nhưng sau khi cười xong phân tích số tiền thu được sau buổi đấu giá này, lại không khỏi chịu chấn động mạnh!



Dựa theo quy củ của công ty bán đấu giá, số tiền bán những món đồ cổ từ 10 đến 15 triệu, tiền hoa hồng sẽ kiếm được bao nhiêu? Tính ra được khoảng ba trăm ngàn! Những vật bị giữ lại cũng phải thu phí. Hơn nữa những món được đưa ra đấu giá, không hề thiếu những món đã thu mua của Ngô thị lúc trước, cũng có đồ cổ của Phúc Thụy Tường, tiền bán đấu giá thu được từ đầu đến cuối đều thuộc về tập đoàn Hoa Hạ!



Một cuộc đấu giá, người để ý đều tính một chút, tập đoàn Hoa Hạ trong một ngày thu vào mười triệu!



Mà khoản tài sản lớn này, lại nằm trong tay một cô gái trẻ tuổi. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thân phận sáng tỏ trong một đêm, trở thành một cơn lốc quét qua Đông thị!



Trận gió lốc này rất nhanh mở rộng khắp tỉnh thậm chí là trong nước. Lấy thế phát triển mạnh mẽ của tập đoàn Hoa Hạ, qua vài năm nữa, có thể trở thành một con quái vật lớn nổi tiếng nhắc đến ai cũng biết?



Chuyện vài năm sau, không ai biết trước. Nhưng ít nhất là hôm nay, dáng vẻ cùng tên tuổi của một cô gái trẻ trở nên vang dội tại Đông thị! Chỉ trong một đêm, Hạ Thược trở thành nhân vật truyền kỳ tại Đông thị.



Không ít phụ huynh xem xong bản tin, liền gọi con cái nhà mình tới xem cùng. Mặc dù biết rằng không phải người trẻ nào cũng có thể thành công như vậy, nhưng ít ra cũng có thể lấy đây làm tấm gương cố gắng, làm một tấm gương về thành công, cổ vũ con cái tiến lên.



Nhưng rất nhiều người lại không biết, người làm tấm gương truyền kỳ cũng có chuyện phiền lòng. Giờ phút này, cô cùng cha mẹ ngồi trong một gian phòng VIP của khách sạn, đối mặt với thân thích trong nhà.



Tất cả thành viên nhà họ Hạ đều có mặt đông đủ, ngay cả ông bà cũng đều được mời tới.



Ông nội Hạ Quốc Hỉ từ trước đến nay chưa từng nghĩ, đứa cháu gái mà không phải cháu trai này từ nhỏ đã luôn bị mình khinh thường, có thể có được thành công ngày hôm nay, khi ông nhận được điện thoại của con trai út bảo mở TV lên, suýt nữa thì phát bệnh tim.



Bà nội Giang Thục Huệ đương nhiên cũng thấy khiếp sợ, bà yêu thương cô cháu gái này từ nhỏ, cảm thấy ngoan ngoãn khéo léo, thực khiến người ta yêu thích, làm sao nghĩ đến đứa nhỏ này lại âm thầm làm ra thành tựu như vậy? Trong lòng bà vui mừng, thậm chí còn cảm thấy nhả ra được cơn tức nhiều năm nay — ai bảo ông không để cháu gái vào mắt!



Nhưng khi bà nhìn thấy trường hợp thế này, liền không còn chút cảm giác vui mừng nào, đáy lòng dấy lên bi thương. Đều là con cái do mình sinh ra, tính tình từng đứa bà hiểu rõ ràng, gia đình con cả đều là những người thành thật an phận, hôm nay đối diện với cục diện như vậy, có thể trải qua thế nào được? Nếu ông nó không lên tiếng, bà cũng không khỏi phải kiên cường một hồi. Nếu không gia đình con cả chỉ mới tốt lên, thế nào cũng bị con gái hai với con trai út náo loạn gà chó không yên!



Giang Thục Huệ đoán trước tuyệt không sai, khi vừa mới ngồi xuống, người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào còn khích lệ Hạ Thược hai câu, tỏ vẻ là con cháu Hạ gia làm rạng rỡ tổ tông, có quyết đoán có gan lớn, thành công không nhỏ.



Nhưng mặc dù là nói như vậy, cũng là trưng ra tư thái của trưởng bối, hơn nữa, rất nhanh liền vòng vo đề tài.



“Anh cả, chị dâu, hai người cũng quá lớn gan rồi, đứa trẻ mới có mấy tuổi, mới mười sáu tuổi đã để nó đi buôn bán kiếm tiền. Cháu nó vẫn còn đi học, biết cái gì đâu? Vận khí tốt bán được hai món đồ cổ thành lập cửa hàng với công ty, cháu nó cũng thật là liều khi giao món tài sản lớn thế cho người khác quản lý? Cái này cũng không hỏi qua ông nội! Cháu biết cái người Trần Mãn Quán, cùng Tôn Trường Đức kia có thể tin tưởng được sao? Cháu nó vẫn còn phải đi học, chẳng may nếu để người ta lừa chạy mất thì sao? Đến lúc đó anh có muốn khóc cũng không kịp!” Lúc này, Hạ Chí Đào liền mở miệng nói đầu tiên.



“Chí Đào nói có đạo lý, xã hội phức tạp, đứa nhỏ vẫn còn đi học sao mà biết được lòng người hiểm ác ngoài kia? Anh cả với chị dâu sao có thể để mặc cháu nó như thế? Cái này thật là hồ đồ. Đứa nhỏ dễ dàng tin tưởng người khác, anh chị làm phụ huynh mà cũng có thể ngây thơ nghĩ vậy sao, không biết thu về trong tay?” Người nói tiếp đương nhiên là Hạ Chí Mai.



Hạ Thược ngồi một bên, thần sắc lạnh nhạt, quay đầu nhìn về phía cha. Nếu như tối qua cha mẹ đã bàn qua, cô thực muốn biết thái độ của cha mẹ. Sau đó, cô sẽ căn cứ vào thái độ của cha mẹ để xử trí — nếu cha mẹ không thể giải quyết được người hai nhà cô hai với chú út, vậy thì cô đành phải ra tay.



Nếu cô thực sự phải ra tay, có khả năng kết quả sẽ thảm .



Cảm nhận được ánh mắt của con, Hạ Chí Nguyên hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai con gái, đứng lên.



“Chí Mai, Chí Đào”. Giọng nói Hạ Chí Nguyên trầm thấp, trên mặt đã không còn vẻ hàm hậu như vừa rồi, hơn vài phần nghiêm túc. Biểu tình này của anh, không khỏi khiến người hai nhà ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên người anh cả rất ít khi phát biểu mỗi khi bọn họ nói chuyện này.



Liền nghe anh nói: “Thân là một người cha, anh không thể cùng giúp đỡ con mình trong lúc làm việc này, làm tròn trách nhiệm người làm cha, đây là thất trách của anh. Nhưng mà, anh cũng sẽ không vì cháu nó làm được những việc này, mà hoàn toàn buông tay, để cháu đi làm hết. Nên nắm giữ, anh sẽ nắm. Ít nhất anh cũng đã sống nửa đời người, ánh mắt nhìn người cùng kinh nghiệm vẫn phải có. Anh đã gặp tổng giám đốc Tôn và tổng giám đốc Trần, nhân phẩm của hai người họ anh không có gì để nói. Về phần năng lực cá nhân của họ, anh tin tưởng vào ánh mắt của con mình”.



Anh nói trịnh trọng, lại đổi lấy một tiếng cười của Hạ Chí Đào, Hạ Chí Mai cũng hừ nở nụ cười một tiếng, lắc đầu, giống như đang nói anh cả quá ngây thơ.



“Anh cả, châm ngôn nói, biết người biết mặt không biết lòng. Anh mới gặp người ta mấy lần? Liền dám nói như vậy? Đừng nói là một lần hai lần, cho dù là mười năm tám năm, lòng người vẫn đều là khó dò”. Hạ Chí Đào nói.



Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hạ Chí Nguyên nâng tay đánh gãy.



Hắn sửng sốt, lại thấy anh cả đang nhìn mình, giọng nói vẫn trầm thấp, nghe không ra vui hay giận hỏi, “Như vậy, chú nói xem. Hạng người nào mới có thể tin được?”



Hạ Chí Đào ngẩn người, Hạ Chí Mai lại nói tiếp , “Anh cả, tục ngữ nói, máu mủ tình thâm, có thể tin được đương nhiên là chỉ có người trong nhà”.



“Người trong nhà?” Hạ Chí Nguyên nở nụ cười.



Anh không giống như vui vẻ cười, liếc mắt nhìn người hai nhà bọn họ một cái.



Lại thấy Hạ Chí Nguyên ngồi xuống, ánh mắt đảo qua em gái với em trai mình, hỏi: “Tổng giám đốc Trần từng là phó hội trưởng hội đồ cổ trong tỉnh, mười lăm tuổi vào nghề, đến nay đã ba mươi năm. Nhãn lực xem xét đồ cổ có thể sánh với chuyên gia, ông ấy có ba mươi năm kinh nghiệm trong nghề, nhân mạch, tư lịch, nhãn lực, không thể soi mói. Tổng giám đốc Tôn đến Mỹ từ nhỏ, hai mươi bảy tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, chức nghiệp quản lí nhân sự, có sáu bảy năm quản lý công ty, không chỉ có chuyên môn nghề nghiệp, còn tinh thông ba thứ tiếng Anh, Nhật, Pháp, phương diện giao tiếp cực thành công”.



Hạ Chí Nguyên dừng một chút, ánh mắt lại quét qua em trai em gái mình, “Được, nếu các người nói người trong nhà tin được. Tôi đem tập đoàn giao cho các người quản lý, các người có nhãn lực xem xét đồ cổ, hay là có nhân mạch lớn hơn so với tổng giám đốc Trần? Các người tinh ranh việc quản lý công ty cùng có kinh nghiệm hơn so với tổng giám đốc Tôn, hay là ở phương diện giao tiếp tốt hơn so với anh ta? Tổng giám đốc Tôn không căn không cơ ở Đông thị, vì lần đấu giá hội này, trong thời gian nửa năm, mời đến các chuyên gia và nhân vật nổi tiếng trong nước, trong tỉnh, trong thành phố, vì lần đấu giá hội này mà hao tâm tổn sức, tạo nên thành tích. Hiện tại tôi không cần bọn họ, đổi thành các người, trong các người ai có thể làm ra được thành tích như vậy?”



Hạ Chí Nguyên nhìn về phía em trai Hạ Chí Đào, “Chú có thể?”



Lại nhìn về phía em gái Hạ Chí Mai, “Hay là chồng cô có thể?”



~ Hết chương 66 ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.