Viên Oánh Oánh run rẩy nói: "Có phải ngài nghe lầm không...?" 
Thôi Như Chính cẩn thận nghe rõ, không trả lời. 
【 Hình như không phải ngài ấy nghe lầm, tôi cũng nghe thấy! 】 
【 Nghe đi! Hình như lại có tiếng cười nữa thì phải? 】 
【 Tôi tôi tôi tôi nghe được rồi, hình như là tiếng của bé gái, là tiếng của cô bé 'Tiểu Viên' à? Bệnh của cô bé có chắc ổn chứ? 】 
Bình luận nói không sai, tiếng cười lần thứ hai truyền đến còn rõ ràng hơn cả lần thứ nhất, không khí trong phòng càng thêm quỷ dị, kể cả Thôi Như Chính cũng có loại cảm giác sởn tóc gáy. 
Bởi vì cô bé Tiểu Viên vẫn ở bên cạnh gã, gã nghe được rõ ràng, không phải tiếng cười. 
Nói cách khác, trong căn phòng này, ngoài bọn họ ra, còn có… sinh vật khác? 
Nếu vậy, nó đang ở đâu? Trên đầu? Sau lưng? Hay là đang nấp ở đâu đó, nơi mà kín đến mức có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ trước mắt… 
Thôi Như Chính bị sự não bổ của mình doạ cho ra một thân mồ hôi lạnh. Gã là người thạo nghề, tốt xấu gì cũng từng trải đời, nếu như là oan hồn lệ quỷ gì đó quấy phá, cũng có thể bắt được trong một giây, nhưng mà lần này, đến cả nơi phát ra tiếng, gã cũng không biết. 
Kiều Quảng Lan dành chút thời gian nhìn qua bình luận, phát hiện từ lúc livestream tới giờ tích phân* đang không ngừng tăng lên, hiện tại người xem đã nhiều, tích phân ngược lại giảm xuống. 
*Điểm hoặc là điểm tích lũy đánh giá, hoặc cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/895601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.