Vì thế anh ngồi xuống hỏi thẳng Lý Trân lý do vì sao, vì sao phải làm thế.
Lý Trân cũng không có gì để giấu, cô nói ra hết nguyên nhân. Sở Tranh lại hỏi, vì sao Lâm An Nghi nói thì cô lại tin, nếu bây giờ Lâm An Nghi lại nói điều tương tự về anh thì cô còn tin không?
Lý Trân liền lập tức nghẹn lời.
Không thể không nói, tuy rằng thái độ này của Sở Tranh không tốt, thế nhưng cách anh nhìn nhận vấn đề rất nhạy bén, chỉ một phát đã có thể chạm vào được điểm mấu chốt. Đột nhiên cô ý thức được, từ trước tới giờ cô rơi vào một chiếc vòng luẩn quẩn mang tên thù hận, cô chỉ chờ một đối tượng để xả ra rồi như thế lún sâu vào. Thật ra quá trình theo dõi Kiều Quảng Lan cô cũng đã lờ mờ nhận ra, hình tượng đối phương không giống với suy nghĩ trong lòng mình, sau lần này được cứu cảm xúc của cô càng thêm phức tạp.
Còn có chuyện tai nạn xe cộ gần đây thật ra người rõ ẩn tình nhất là mình, không phải sao?
Sở Tranh chăm chú nhìn cô một hồi, anh hừ một tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lý Trân đang nghĩ làm sao để mở miệng với anh thì không nghĩ đến Sở Tranh muốn đi, cô run rẩy gọi anh lại: "Chờ chút, anh đi sao? Vậy anh đến gặp tôi để làm gì?"
Sở Tranh nói: "Không liên quan gì đến cô."
Anh chạy hết một ngày thật sự rất mệt, lý do anh cố gắng chống đỡ chạy đến đây lúc nửa đêm cũng là vì không yên tâm với nhân tố nguy hiểm là Lý Trân này, anh nhất định phải biết lý do vì sao cô muốn làm hại Kiều Quảng Lan và cả sau lưng cô có còn ai tạo thành uy hiếp cho Kiều Quảng Lan nữa không.
Bây giờ xác định những thứ đó không tồn tại, cô ta chỉ đơn giản là bị bệnh thôi, Sở Tranh cũng yên tâm rồi, anh chỉ muốn về ngủ mà không muốn chần chừ thêm phút nào nữa.
Thế nhưng Lý Trân tất nhiên không muốn để anh đi, cô cắn răng, quyết định: "Anh nhất định có cách để tôi ra ngoài đúng không? Trong tay tôi có chứng cứ liên quan đến lần tai nạn xe cộ của Kiều Quảng Lan... Anh ta bị người ta hãm hại!"
Sở Tranh bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn cô.
Lý Trân kể lại chuyện xảy ra lúc đó một cách đơn giản, nói với Sở Tranh: "Tôi không cần anh giúp tôi thoát tội, anh chỉ cần giúp tôi tạm thời ra ngoài nói những chuyện này rõ ràng. Không riêng gì chuyện Kiều Quảng Lan đã cứu tôi, tôi cũng muốn cho bản thân mình một câu trả lời."
Sở Tranh trầm ngâm một chút, nói: "Tôi muốn cô nghĩ kỹ rồi thì đừng lật lọng. Sau khi ra ngoài rồi cô sẽ phải đối diện với rất nhiều truyền thông và công chúng, áp lực lớn như thế cô chắc là bản thân chịu nổi chứ?"
Lý Trân cắn môi một cái: "Có thể."
Một lát sau, Sở Tranh nói: "Được thôi, tôi biết cách đưa cô vào thì cũng sẽ có cách đưa cô ra. Thế nhưng nếu cô dám đùa giỡn hay bày trò thì trên thế giới này thứ kinh khủng so với cái chết rất nhiều, chỉ là cô chưa từng thấy mà thôi."
Bốn chữ cuối cùng được nói vừa nhẹ vừa chậm, thế nhưng gây ra sức ép lên tâm lý rất lớn. Lý Trân theo bản năng rụt về sau một chút, đột nhiên trong lòng có chút tò mò: "Sao anh lại muốn hết lòng vì chuyện của người khác như thế, chuyện này rõ ràng đâu có liên quan đến anh đúng không?"
Sở Tranh như là nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, biểu cảm anh không tự chủ dịu dàng bớt. Anh không đáp lại lời cô mà cứ thế xoay người rời đi.
Chỉ có điều, khi đối mặt với nhiều truyền thông như thế trong lòng vẫn có chút sợ hãi làm cô chậm chạp không dám bước ra, kéo đến cả buổi, bấy giờ Sở Tranh không nhịn được mẹ con Lưu Mỹ Phân nữa và ra tay đánh người. Thế nhưng chuyện này Sở Tranh không thể nói sớm cho Kiều Quảng Lan được, vì thế mới có thể hoàn toàn biến thành chuyện Kiều Quảng Lan không biết gì cả, hắn trở thành người vô tội bị hãm hại. Còn nếu chuyện này bị hắn biết từ trước vậy thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Tất nhiên những chi tiết nhỏ này Lý Trân sẽ không kể ra, Sở Tranh cũng không nghĩ đến việc muốn khoe chiến tích cho Kiều Quảng Lan. Chuyện đã đến mức này vậy thì ngoại trừ chuyện của Lâm An Nghi, việc Kiều Quảng Lan bị hắt nước bẩn đã quá rõ ràng.
Rất nhiều camera không hẹn mà cùng nhắm ngay biểu cảm của Uông Tình mà quay. Lúc này cô ta đã được Lưu Mỹ Phân đỡ dậy từ mặt đất, một tay cô vẫn ôm trán không buông, cũng không biết là do Sở Tranh do Sở Tranh ném đau thế hay là do cô không tiện buông tay nữa.
Nửa gò má cô lộ ra thì vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng trên thực tế trong lòng cô đã sớm loạn đến mức không biết làm sao. Cảm giác bị vạch trần trước mặt mọi người, cảm giác bị nhiều người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình... Ác mộng của vài năm trước như lại lần nữa vây lấy cô, cô đã cho rằng bản thân đã thoát được, thế nhưng thực tế cô lại chưa từng thoát ra được khỏi bóng tối này.
Thế nhưng những thứ này cũng không thể khiến cô sụp đổ, trong quá khứ mỗi một lần như thế, cho dù trong lòng cô hoảng sợ ra sao cũng không bao giờ khiến cô tỏ ra yếu đuối, bởi vì một khi yếu đuối, thứ chờ đón cô chỉ có chế nhạo nặng nề hơn --- đây là tự tôn mà vất vả lắm cô mới giữ lại được.
Uông tình lấy lại bình tĩnh, trong lòng cô cố gắng lơ đi những ánh mắt xem thường kia và lời chửi rủa, cô nhanh chóng tìm lý do cho mình trong lòng nhưng ngoài miệng cô lại nói: "Tôi vẫn muốn lên tiếng, trong chuyện này có rất nhiều điểm nghi vấn, tôi cần được giải thích..."
Còn cái gì để mà giải thích nữa, muốn đòi được giải thích thì cô mà xứng sao!
Có rất nhiều người ngồi trước màn hình laptop xem livestream không nhịn nổi cơn giận nữa, quả thực bọn họ hận đến mức không thể bắt chước hành động ban nãy của Sở Tranh đập cho một cốc nước!
Vô liêm sỉ quá rồi đấy, sự thật rành rành ra đấy, là cô ta lái xe đâm người ta sau đó còn cắn ngược một phát, hãm hại Kiều Quảng Lan, bây giờ cô ta bị vạch trần còn tỏ vẻ không biết xấu hổ, thậm chí một câu xin lỗi còn không có mà dám đòi giải thích? Người phụ nữ này có còn là người không thế!
Cư dân mạng ồn ào, trong mỗi một diễn đàn, những post liên quan đến chủ đề này đều đã được xây thành nhiều lầu cao:
[Liên quan đến mấy cú plot twist trong chuyện này, cái mặt tôi thực sự bị đánh cho sưng vù rồi, trước kia Uông Tình đứng ra nói chuyện, tôi còn cảm thấy em gái này khí chất siêu mạnh, lớn lên cũng đẹp người, bây giờ nhìn lại thì khí chất mạnh mẽ đâu ra, có mà là thứ không biết xấu hổ thế gian này không ai bằng thì có!]
[Đây không phải là phạm tội phỉ báng rồi à? Sao còn chưa khởi tố cô ta nữa! Nhất định phải tống cô ta vào tù mới hả giận, chuyện đến mức này rồi mà còn không có tí gì là hối hận luôn kia, trời ơi!]
[Thương cho Kiều Quảng Lan ghê, từ chuyện trước đó bị hộ lý ngược đãi tôi đã thấy đau lòng thay rồi. Sao anh í cứ toàn gặp mấy chuyện này vậy ta! Cha mẹ mới qua đời, đã bị người ta hãm hại nhiều lần rồi, đây là do cản đường ai đấy à?]
[Trước đây tôi không thích Kiều Quảng Lan vì anh ấy hung hăng quá, bây giờ tự nhiên lại thấy anh ấy như thế đẹp trai ghê, vì anh cho tôi thấy được sự nhẫn nại và kiên cường. Không yếu thế, không nhường bước, không kể khổ, một người như vậy lại khiến cho tôi không nhịn được mà thấy đau lòng --- anh ấy vốn không nên phải chịu đựng những thứ này!]
Quan điểm khác nhau lập trường khác nhau, dư luận đôi bên đã biến thành tranh cãi ồn ào náo loạn, mà lần này người đứng ở trung tâm vòng xoáy là Kiều Quảng Lan thì tĩnh lặng một cách lạ kỳ. Hắn như một con chim hoàng yến đang âm mưu bắt được cào cào, hắn đang quan sát nhiều loại phản ứng một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Hắn đã mẫn cảm ý thức được, sau những chuyện hãm hại liên tiếp này dường nhưng đang có một đôi tay vô hình khuấy lên sóng gió.
Bẫy trong bẫy, đố trong đố, bây giờ không hề có chút manh mối nào, mà bây giờ trong một đám rối bòng bong ấy, Sở Tranh giống như một tia sáng vẫn ngoan cường đứng cạnh anh như cũ.
Sở Tranh nói một cách lạnh nhạt: "Giải thích thì cũng được thôi, thế nhưng mà cô mất đi tư cách nghe rồi. Cô Uông, cô về nhà chờ lệnh từ tòa án đi."
Đôi môi Uông Tình run lập cập, mặt cô trắng bệch, trong ánh mắt cuối cùng cũng hiện lên sự hoảng loạn, Lưu Mỹ Phân vội vã nói: "Đừng trách con bé, đừng trách con bé, những chuyện này đều là tôi làm! Xe do tôi lái, lời con bé nói cũng là do tôi bắt! Thật ra bọn tôi không muốn làm gì cả, chỉ là muốn đòi chút tiền từ chỗ cậu ta thôi, không phải là cậu ta sắp chết sao! Một ngày tốn nhiều tiền thế thì cho bọn tôi một chút có sao đâu! Mấy người sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà bắt bọn tôi ngồi tù!"
Ở đây có một phóng viên nhịn không nổi nữa thốt lên: "Bà có thể không biết xấu hổ hơn nữa không?"
Lưu Mỹ Phân còn muốn lên tiếng, mặt Uông Tình đã nghẹn đỏ, cô ta dùng sức mà kéo bà một cái, ngăn bà tiếp tục làm mất mặt.
Sở Tranh đứng lên khỏi chỗ, Lưu Mỹ Phân sợ đến mức vội kéo Uông Tình lùi về sau, hốt hoảng nói: "Đánh người rồi! Sắp có đánh người rồi!"
Sở Tranh còn không thèm nhìn thẳng vào bà ta mà chỉ chuyển hướng sang chỗ Kiều Quảng Lan đang ngồi: "Chuyện nói xong rồi thì chúng ta đi thôi."
Kiều Quảng Lan còn chưa nghĩ xong vì sao phải đi với anh thì đã đáp lại được một tiếng: "Được."
Sở Tranh lập tức nở nụ cười. Bởi vì chuyện liên tục khiến cảm xúc của anh cực kỳ không ổn, một chút sắc thái buồn bực vẫn còn sót lại trên mặt anh. Nụ cười này của anh cũng không rõ ràng thế nhưng ánh mắt lại dịu dàng cực kỳ.
Theo lời tuyên bố họp báo kết thúc của người chủ trì, vài cảnh sát ở bên ngoài ồ ạt tràn vào, sau khi bọn họ đưa giấy chứng nhận thì muốn dùng tội phỉ báng để đưa mẹ con Uông Tình đi. Đến tận giờ phút này Lưu Mỹ Phân hung dữ mới bắt đầu sợ hãi, bà ta ngây ngốc đứng hồi lâu mới bỗng lóe ra ý tưởng, bà ta chạy đến túm lấy Kiều Quảng Lan liên tục xin lỗi.
"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Cậu Kiều, cậu tha cho bọn tôi đi! Tình Tình, con mau đến đây xin Cậu Kiều tha lỗi cho chúng ta."
Kiều Quảng Lan vẫn rảnh rỗi đùa giỡn với bà ta và cười ha ha: "Tha tội à, tất nhiên là tha cho mấy người rồi, tôi có bao giờ chấp nhặt với mấy người vừa xấu xa vừa ngu ngốc đâu."
Lưu Mỹ Phân cũng không thèm nhớ mấy lần bị thiệt, trên mặt bà ta còn lập tức lộ ra nụ cười vừa vui vẻ vừa bất ngờ. Kiều Quảng Lan hất tay bà ta, dịu dàng nói: "Nên là nhanh mà đi với mấy chú cảnh sát đi, muộn nữa là trễ giờ cơm tù đó."
Lưu Mỹ Phân: "..."
Cảnh tượng này vừa khéo bị quay lại, không biết bao nhiêu dân cư mạng ở phía bên kia màn hình đang còn cười nghiêng cười ngả. Uông Tình nhìn bộ dạng mẹ cô ta lúc này vừa mất mặt xấu hổ, vừa tức giận lúng túng, cô ta mím chặt môi, cảm thấy như lần nữa rơi xuống địa ngục nhục nhã như ngày ấy.
Nhưng bây giờ cô không còn cách nào giữ được thể diện nữa, cô ta bị cảnh sát mang đi dưới ánh mắt của mọi người, áo quần cũng bị cô ta vò cho hỏng.
Sở Tranh vỗ eo Kiều Quảng Lan rồi cùng đi ra ngoài, phóng viên phía sau bỗng phản ứng lại vội vàng chạy theo, mà lúc này giọng điệu bọn họ họ đã rén hơn rất nhiều: "Cậu Kiều, Cậu Kiều, xin vui lòng dừng bước! Bây giờ một tin tức cuối cùng trong buổi họp báo này còn chưa được làm sáng tỏ là chuyện liên quan đến cô Lâm An Nghi, xin hỏi với vấn đề này cậu có gì muốn bổ sung không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Có gì đâu mà nói, tôi không cưỡng hiếp Lâm An Nghi, vì cô ta thật sự quá xấu, dáng người cũng xấu nốt."
Phóng viên: "..." Một phóng viên nhiều lần bị nghệ sĩ làm cho cứng họng như thế này có phải là không tốt lắm không?
"Không có gì có thể nhiều lời, chính là ta không có cường bạo Lâm An Nghi, bởi vì nàng thực sự quá xấu, vóc người lại rất kém."
Sở Tranh nhạy cảm liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái, anh có chút không hài lòng với lý do hắn không cưỡng hiếp Lâm An Nghi.
Khí thế của cậu chủ Sở khiến cho không còn ai dám hỏi gì Kiều Quảng Lan, thế nhưng phóng viên khó khăn lắm mới tiếp cận được hai người lại không có ý buông tha một cách dễ dàng vì thế bèn giơ mic về hướng Sở Tranh: "Phiền cậu chủ Sở trả lời giúp tôi trả lời một vấn đề nữa, chuyện này liên quan đến việc cô Lý tới đây để làm sáng tỏ vấn đề, những lời anh nói trước đó đều là do anh sắp xếp thật sao sao?"
Phía sau còn có nhiều truyền thông hơn vì thế Sở Tranh không dừng bước, anh nhẹ nhàng kéo Kiều Quảng Lan lại ra hiệu cho hắn theo sát mình: "Đúng vậy."
Câu hỏi kế người hỏi vấn đề liền được đổi thành một giọng nữ: "Xin hỏi vì sao cậu chủ Sở phải làm thế?"
Người hỏi câu này thế mà lại là Vương Tuệ Mẫn, cô ta có vẻ như rất hứng thú với mối quan hệ đặc biệt của hai người bọn họ.
Kiều Quảng Lan ở cạnh liếc mắt một cái, sau đó nói với giọng điệu trêu chọc: "Nếu nói tố chất quan trọng nhất của phóng viên là phải mặt dày, vậy thì cô Vương đây, tôi cũng hiểu vì sao cuộc đời cô lại thành công như thế. Đứng xa chút đi, món nợ đưa mẹ con Lưu Mỹ Phân đến đây cắn tôi còn chưa tính đâu đấy."
Hắn nói: "Sở Tranh, đi thôi."
Sở Tranh gật đầu, vốn hắn đã đi theo Kiều Quảng Lan ra ngoài, bỗng nhiên anh dừng lại, quay người nói với Vương Tuệ Mẫn: "Tôi đã nói rồi, Kiều Quảng Lan là bạn thân nhất của tôi, vấy bẩn cậu ấy chẳng khác nào đang vấy bẩn tôi, cho nên tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, chẳng cần nói với ai cả --- những chuyện khác cũng như thế, mong cô nhớ lấy. Đồng thời, cũng phải cảm ơn cô đã nhắc tôi một chuyện,"
Vương Tuệ Mẫn nghe ra được sự uy hiếp trong lời của anh, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cô biến thành sự hoảng loạn. Cô ra hiểu rõ hơn ai hết chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của Sở Tranh liền hoàn toàn có thể khiến cho cô không sống nổi trong cái giới này nữa, chỉ là trước kia cô nghe nói cậu chủ Sở là người ga lăng, rất ít khi làm khó phái nữ, bởi thế Vương Tuệ Mẫn cũng yên tâm dựa vào việc người ta dễ tính mà được đà lấn tới.
Bây giờ, đột nhiên cô ý thức được rằng hành vi này của mình ngu xuẩn biết bao nhiêu thì cũng đã muộn, bởi vì cậu chủ Sở trước mặt bây giờ đang vẫn tay với phía không xa hô lớn: "Mấy anh trai cảnh sát, các anh sót một tòng phạm tội phỉ báng còn chưa bắt đây nữa này!"
Vương Tuệ Mẫn: "..."
Sở Tranh đã xử thành công người gây chuyện rồi mới lần nữa đến trước xe Kiều Quảng Lan, bỗng nhiên anh nhìn thấy Lý Trân ở không xa đang theo cảnh sát quay về bỗng nhiên nhớ ra mộ chuyện rất quan trọng, vì thế anh vội nói với Kiều Quảng Lan: "Cậu chờ tôi mấy phút, nhanh thôi."
Kiều Quảng Lan: "Này, chờ một chút..."
Sở Tranh đã chạy mất rồi.
Kiều Quảng Lan nhìn bóng lưng anh, hắn nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định không đi trước, hắn chỉ khó hiểu lẩm bẩm một tiếng: "Rõ là chúng ta có chung đường đâu? Sao tôi phải chờ anh chứ..."
Sở Tranh nhanh chân chạy đến trước mặt Lý Trân rồi kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói: "Cô lý, còn một việc nữa..."
Trước kia anh không hài lòng chuyện Lý Trân lái xe đâm Kiều Quảng Lan, mặc dù bây giờ cũng xem như mọi người là quan hệ hợp tác, thế nhưng dưới góc nhìn của Sở Tranh, điều đó cũng không thể xóa bỏ sai lầm mà cô đã phạm phải, bởi thế thái độ của anh với Lý Trân vẫn luôn không quá tốt, bây giờ đột nhiên nghe anh nói chuyện nhẹ nhàng như thế khiến Lý Trân có chút không quen: "Có chuyện gì sao?"
Sở Tranh lịch sự mỉm cười nói: "Trước kia cô Lý chụp nhiều ảnh và quay nhiều video về Kiều Quảng Lan như thế, cô giữ lại cũng không ổn lắm đúng không?"
Lý Trân chợt nói: "Anh nói đúng, những thứ đó bây giờ cũng vô dụng rồi, tôi sẽ xóa cho."
Sở Tranh siết tay chặn miệng ho khan một tiếng: "Xóa... vậy cũng được, nhưng nếu xóa... Cơ mà bây giờ công nghệ tiên tiến rồi, có nhiều khi xử lý không sạch sẽ sẽ dễ tạo cơ hội cho người khác cố tình khôi phục lại. Cô đưa dụng cụ quay chụp cho tôi đi, tôi sẽ mua cho cô bộ mới, có được không?"
Sở Tranh thành công lấy được video quay lại cuộc sống của Kiều Quảng Lan thì rất hài lòng. Thật ra, dựa vào tiếng tăm hiện tại của Kiều Quảng Lan mà nói, nếu Lý Trân muốn thì cứ đem những thứ đó lên mạng rồi đi đấu giá, còn kiếm lời được một vố.
Từ khi Kiều Quảng Lan debut đến này, tiếng tăm hắn luôn không tốt, kỹ năng diễn xuất của nguyên chủ cũng rất kém, tính cách thì lại thẳng thắn ngạo mạn, chỉ dựa vào mỗi cái mặt để kéo vô số fan, những điều này luôn bị người khác lên án, đặc biệt là ba scandal trước đó, dường như đã đẩy danh tiếng của hắn rơi xuống đáy vực.
Thế nhưng trải qua vài lần cua xe này, hướng gió dư luận đã thay đổi hoàn toàn. Có rất nhiều người thi nhau bày tỏ, tính cách Kiều Quảng Lan thì ra ngầu như thế, hoàn toàn không giống như tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ vốn chỉ muốn ăn dưa, hóng tí drama, thế mà cuối cùng lại thành fan. Những video Kiều Quảng Lan cứu người trước đó bị cắt thành từng khúc ảnh động truyền tới truyền lui trong các Tieba và diễn đàn, cuối cùng bọn họ cũng có thể bỏ qua những tiếng xấu ấy để tập trung thưởng thức nhan sắc của anh. Đám dân cư mạng dồn dập bày tỏ điện thoại đã bị nước làm hỏng rồi, bây giờ phải thay cái mới.
*Bên Trung khi thấy mấy soái ca soái tỷ thì có mấy người cứ kiểu quỳ liếm nhan sắc ấy, nên ý muốn nói là bọn họ liếm màn hình đến mức chập nước rồi. :v
Chủ post:
[Cuối cùng thì tui cũng có thể ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng một cách đường đường chính chính 'Tiểu Kiều thật là đẹp trai' rồi! Nói thật trước kia tui chỉ là fan nhan sắc ẻm thôi, bất kể là khi ẻm mặc đồng phục bệnh nhân hay là ẻm tức giận ném micro trước mặt phóng viên thì tui vẫn luôn cảm thấy ẻm đẹp trai điên người, trước kia sợ bị mấy người chửi tam quan này nọ nên chỉ có thể âm thầm thưởng thức thôi, giờ không nói nhiều nữa, lên ảnh đi! [ảnh][ảnh]]
Cô đăng vài tấm ảnh chụp màn hình Kiều Quảng Lan mặc áo sọc của bệnh nhân trong bệnh viện, ngoài ra còn có ảnh Kiều Quảng Lan ném micro, ảnh động cảnh lên xe cứu người, độ nét cực kỳ cao. Đám người bên dưới điên lên rồi, tận mấy cmt đều là tiếng cảm thán "A a a a anh í đẹp trai quá".
[Người đàn ông này phạm luật rồi! Chụp đại một tấm ảnh thôi mà đẹp như tranh ấy, sao có người lớn lên đẹp được vậy ta!]
[Nếu chỉ nhìn mặt Tiểu Kiều thì nhìn ẻm như mấy bé đẹp trai yếu đuối mưu mô, nhưng mà không nghĩ đến cái tính lại nóng như kem vậy 2333333.]
[So với chủ post thì tui thấy mặt ảnh thì cũng đẹp trai đấy, nhưng hấp dẫn tui nhất vẫn là tính cách cơ, thật sự rất đàn ông. Từ sau khi thấy được video ảnh cứu người thì tui tin ảnh vô điều kiện. Chắc chắn Lâm An Nghi đang nói dối.]
Sau cmt này, cư dân mạng đã bẻ câu chuyện đi từ nhan sắc rẽ sang hướng khác, mọi người đều bàn luận xem liệu có phải Lâm An Nghi đang nói dối hay không --- Trên thực tế, mấy ngày gần đây topic phân tích như thế cũng không ít, thế nhưng bởi vì không có chứng cứ, thế nên phân tích tới tới lui lui vẫn không ai đưa ra được kết luận cuối cùng.
[Được rồi đấy, tôi thấy chuyện này cũng có gì đâu mà thảo luận, không thấy thông báo trước họp báo à? Lý do Tiểu Kiều có được nhiều chứng cứ như vậy để lật mình, một là do người làm việc xấu sẽ được trời cao chứng giám, mà em ấy là vô tội, mặt khác cũng là do có cậu chủ Sở làm chỗ dựa. Nhưng mà có cậu chủ Sở hết lòng với Tiểu Kiều như thế mà chuyện thật giả của Lâm An Nghi cũng cũng tra không ra thì rõ là không có hy vọng --- không phải tôi không tin em ấy, nhưng mà chuyện này lâu quá rồi.]
Tầng lầu này phân tích khá lý trí, mọi người cũng biết hơn nửa kết quả sẽ là như thế, chẳng qua video Kiều Quảng Lan hành động được share nhiều hơn, nghe nói cục cảnh sát còn phải tặng hắn cờ thưởng, thậm chí qua hai lần ôm cua ấy, tuy Kiều Quảng Lan bên kia chậm chạp không làm sáng tỏ, thế nhưng thật ra trong tiềm thức đa số người bọn họ đã nhận định Lâm An Nghi đang nói dối.
Những loại châm chọc khiêu khích không ngừng nghỉ bỗng chốc khiến cho hình tượng của Lâm An Nghi tụt dốc không phanh.
Lúc này Lâm An Nghi cũng đã cực kỳ sốt ruột, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô mỗi ngày luôn là lên mạng nghe thử phát ngôn của cư dân. mạng, khi cô phát hiện những ngôn luận bất lợi cho mình thì liền thuê thủy quân* dằn những câu kia xuống. Thế nhưng sau đó cô tuyệt vọng phát hiện những lời chửi rủa và chỉ trích bản thân ngày càng nhiều và đè không nổi nữa.
*Kiểu những người chửi thuê, điều hướng dư luận ấy
Sau khi mấy hợp đồng đóng phim liên tục thất bại, cảm xúc của Lâm An Nghi ngày càng trở nên bực bội, cô không lên mạng nữa, ngày nào cũng không có chuyện để làm, ngày nào nào cũng ở trong nhà như con thú bị nhốt. Thế nhưng chuyện càng tệ hơn nữa đó là bạn trai Trang Dương của cô đã lâu rồi chưa tới.
Lâm An Nghi gọi điện thoại cho Trang Dương hết lần này lượt khác, thế nhưng cô gọi không biết bao nhiêu cuộc thì đầu dây bên kia mới vang lên một tiếng "Alo" lười biếng.
Lâm An Nghi không nghĩ đến lần này lại gọi được, cô kinh ngạc một chút, mãi đến khi đối phương không nhịn được hỏi một câu "Sao đấy", thì cô mới như tỉnh khỏi mộng liên tục nói: "Trang Dương, bây giờ anh đang ở đâu! Em gọi cho anh nhiều lần như thế sao anh lại không nhấc máy? Anh mau về đi, em muốn gặp anh!"
Trang Dương nói: "Em hiểu chuyện chút đi có được không thế? Em hỏi sao anh không về ấy hả, anh đang đóng phim đây! Bây giờ lâu vậy rồi em còn không có việc mới, em không kiếm tiền anh không kiếm tiền rồi sao mà sống đây! Anh không rảnh như em được đâu."
Vốn dĩ cảm xúc Lâm An Nghi đã không tốt, nghe anh ta nói như thế cô càng thêm ấm ức: "Sao anh có thể nói vậy chứ, mặc dù bây giờ em không kiếm được tiền, thế nhưng em cũng có tiền tiết kiệm mà. Trước kia chuyện này còn chưa lộ, anh còn nói bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng cùng em gánh chịu, anh xem giờ thì sao, em còn không tìm được anh! Cho dù anh có bận đến mấy vậy thì chẳng lẽ không có thời gian nhắn cho em một cái tin nhắn sao? Anh thay đổi rồi, có phải anh ghét em rồi, anh muốn tách ra khỏi em không?"
Trang Dương không nhịn được nói: "Chả hiểu luôn! Em dở tính cái gì đấy? Anh cũng có phải đi rồi không về nữa đâu, chẳng qua là giờ anh đang hơi bận thôi, em như con mụ điên còn trách người ta không ở với em, có bệnh đấy à!"
Sau khi anh ta nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hết chương 115.
Edit: Chà chuyện là thế này, dạo gần đây mình đã chính thức học tiếng Trung rồi, sau khi nhìn lại mình phát hiện ra câu cú ngữ nghĩa rất nhiều chỗ mình edit sai, cho nên mình quyết định đăng hết hàng tồn trong máy đã, sau đó sẽ tạm dừng một thời gian và tập trung vào việc học tiếng Trung. Bởi vì tiếng trung mình học cỡ HSK4,5 thêm cả mình học tiếng Trung thiên về giao tiếp nhiều hơn là dịch thuật nên có lẽ mình sau này sẽ vẫn phụ thuộc phần nào đó vào công cụ hỗ trợ, chỉ là khả năng sắp xếp câu cú ngữ nghĩa mình sẽ thay đổi kha khá.
Cảm ơn mọi người vì vẫn chờ mình thời gian qua, nếu như có ai chờ không được muốn làm tiếp thì cứ làm thôi không cần hỏi mình, còn nếu muốn chờ thì chờ mình nhé, cỡ 5,6 tháng nữa mình sẽ come back. See ya!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]