Chương trước
Chương sau
Chương 114: (8)

Sau khi Uông Tình nói xong câu này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm rất nhiều. Phải lên tiếng trước mặt nhiều người như thế thì cho dù cô ta có cao tay đến đâu thì áp lực trong lòng cũng không nỏi, bây giờ cuối cùng cô cũng thuận lợi làm xong chuyện.

Ngay lúc này đột nhiên đằng sau có một người đứng dậy lớn tiếng nói gì đó với vẻ mặt kích động, chẳng qua tay cô gái kia không cầm micro cho nên đa số mọi người không nghe được lời cô nói, mà bọn họ cũng không rảnh đi quan tâm một người không liên quan làm gì.

Uông Tình được 'Tuần báo thành phố Yến' mời đến, bây giờ tin tức của cô cũng vạch trần khiến bao người kinh ngạc nên cô ta cảm thấy mình có tư cách tổng kết hai câu, cô ta cầm micro lại muốn nói gì đó đã bị một âm thanh không thể nghi ngờ ngắt lời: "Cô Vương, cô chờ một chút trước đã."

Vương Tuệ Mẫn có chút không vui, cô ta đảo mắt nhìn lại phát hiện người nói chuyện thế mà lại là Sở Tranh, trong lòng cô ta hai rung động, cô lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào khéo léo với Sở Tranh: "Cho hỏi cậu chủ Sở có gì chỉ bảo sao?"

Khu bình luận lại một lần nữa náo nhiệt lên:

[Ăn dưa của vở kịch lớn này ngày càng hot ngày càng loạn rồi!]

[Cuối cùng thì cậu chủ Sở cũng lên tiếng rồi, trước đó anh ấy xuất hiện ở chỗ họp báo tôi đã biết nhất định anh ấy để đây để làm chỗ dựa cho Tiểu Kiều rồi.]

[Muốn làm lớn chuyện đấy hả! Thời khắc mấu chốt muốn làm anh hùng cứu bạn gay sao? Cuối chùng thì sự thật là gì đây?]

[Không phải chứ tôi nói, phóng viên Vương này mặt khó coi chưa kìa, đối diện với minh tinh thì mặt như ta đây là trời là phật, cậu chủ Sở mới gọi ả ta thì biểu cảm thì có thế đâu --- muốn câu dẫn cậu chủ Sở thì tự soi gương nhìn cái mặt mình trước đi!]

[Ha ha ha, tầng trên nói hay lắm, thật lòng mà nói, tôi thấy trước mắt thì người cậu chủ Sở tỏ ra thân thiện cũng chỉ có Tiểu Kiều thôi.]

Sở Tranh nói: "Tôi không có gì muốn nói, chỉ có cái là nghe được sau kia có cô gái như đang lo lắng muốn nói chuyện nên muốn nhắc nhở phóng viên Vương thay cô ấy chút thôi."

Trước đó cách thể hiện thân mật với Kiều Quảng Lan của anh cũng đã khiến nhiều người bàn tán một hồi, lần này anh còn ngồi ở hàng thứ nhất, vốn là nơi nghìn người chú ý, bây giờ anh vừa mở miệng dường như là khiến tất cả mọi người không nhìn được nhìn theo hướng Sở Tranh, cuối cùng bọn họ cùng nhìn thấy một cô gái còn trẻ trong góc đang đứng, trên trán cô còn được quấn lớp băng trắng, bởi thế cũng không ai dám xô đẩy.

Kiều Quảng Lan cảm thấy cô gái này nhìn khá quen, nhìn thêm hai lần thì mới đột nhiên nhớ ra, cô gái này là antifan một ngày trước lái xe đâm mình, sau đó cô bị đá từ ghế tài xế xuống! Cô ta đến đây làm gì? Đâm xe không đâm được người nên hôm nay muốn đến hất axit sunfuric à?"

Kiều Quảng Lan quay đầu thoáng nhìn qua, Sở Tranh nhận được ánh mắt của hắn thì hơi ngước mắt cười một chút, ánh mắt dịu dàng, trong ý cười còn mang theo sự động viên.

Không hiểu sao Kiều Quảng Lan lại thấy rất yên tâm, trong tiềm thức hắn có một loại dự cảm rất thần kỳ, đó là người được Sở Tranh gọi đến nhất định sẽ không hại mình.

Cô gái này tuổi xấp xỉ Uông Tình, so với nhau thì tính cô lại thiên về hướng nội hơn, cách nói chuyện cũng kém với sự bình tĩnh của Uông Tình, thế nhưng khi cô cầm được micro thì ngay từ câu đầu tiên đã khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường sôi sục.

Cô nói: "Tôi ở đây có một đoạn video quay lại hiện trường vào ngày xảy ra tai nạn xe.

Lúc cô thốt ra lời này, đến Kiều Quảng Lan cũng thấy bất ngờ, camera đúng lúc cho hắn một cảnh quay sắc nét chuẩn xác bắt được bộ dáng ngạc nhiên của hắn, sau đó chuyển qua Uông Tình thì phát hiện cô ta cũng bày vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm hai người lúc này y hệt nhau, mà Lưu Mỹ Phân bên cạnh lại không nhịn được mà há hốc miệng.

Gần như toàn bộ người nơi này đều nín thở.

Phần video mới này sẽ mang đến cho Kiều Quảng Lan một đòn chí mạng hay là chứng cứ sạch sẽ đây?

Có phải là một cú cua vụ trong bệnh viện không?

Người chủ trì nhận lấy USB của cô gái kia, kết nối với laptop, người kia phát hiện trong đó có cảnh hôm tai nạn. Thế là sự thật được lộ ra trước mắt khán giả rất nhanh chóng ---

Chất lượng video lần này rất khác biệt với video được đăng trên weibo, bởi vì lúc quay chụp không dùng đến đạo cụ chuyên nghiệp cho nên mức độ rõ nét không cao, hơn nữa màn hình còn không ngừng rung lắc, nhìn một cái là biết thứ này không thể làm giả được. Nhưng cho dù thees nó cũng đã đủ cho mọi người nhìn thấy rõ chuyện hôm ấy xảy ra là thế nào.

Xuất hiện đầu tiên đó là một chiếc Maybach dừng lại ven đường, biển số xe được quay vô cùng rõ ràng, chỉ cần là người hóng drama thì đều biết đây đúng là chiếc xe được Kiều Quảng Lan lái gây tai nạn.

Bây giờ xung quanh dường như không có người nào, Kiều Quảng Lan đang dựa lên một bên xe, hai tay đút vào túi, đầu ngửa lên trời không biết nghĩ cái gì.

Bấy giờ có lẽ là lúc cha mẹ hắn mới vừa qua đời, cảm xúc Kiều Quảng Lan không ổn, biểu cảm ủ dột, mặt mày tiều tụy, hình ảnh này khác biệt rất lớn so với bộ dạng tích cực của hắn khi xuất hiện trước mặt công chúng.

Bỗng nhiên hắn thở một hơi thật dài rồi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống.

Không khí sôi nổi giữa hiện trường bỗng chốc như bị xối một gáo nước lạnh, tiếng bàn luận khe khẽ đột nhiên nín bặt, có nhiều người thậm chí còn cảm thấy giọt nước mắt này như đang nện vào lòng họ. Bất kể là người ở đây hay khán giả trước màn hình, bọn họ cũng không thể không động lòng.

Tìm hiểu nguyên nhân thì có lẽ nước mắt của người yếu đuối khó có thể đánh động lòng người, thế nhưng một người mạnh mẽ cứng rắn thế mà cũng có lúc trốn người khác bật khóc lại không khỉ mà khiến mà người ta thấy xót thay.

Dường như lúc này, bọn họ mới đột nhiên ý thức được, bọn họ có thể tùy tiện phun ra những câu như như 'tên khốn nạn', 'đi chết đi' lại ác độc nhường nào, mỗi người bọn họ đều tìm những thứ gọi là quý trọng tình cảm trên người Kiều Quảng Lan, mà thực tế Kiều Quảng Lan cũng là người bình thường.

Hắn cũng sẽ đau đớn, cũng sẽ rơi lệ, chỉ có điều bởi vì phải bảo vệ sự tự tôn còn sót lại, cho nên nhất định phải cưỡng ép bản bản thân thể hiện ra bộ dáng không quan tâm mà thôi.

Quen với việc bị ngàn mũi tên đâm vào tim là được rồi.

Mà rất nhanh, Kiều Quảng Lan lại dùng ống tay áo chùi đi giọt nước mắt kia, hắn lần nữa tìm lại sự kiêu ngạo lạnh lùng, hắn mở cửa rồi lên xe, đúng lúc này tất cả mọi người đều có thể nhìn ra rõ ràng tinh thần hắn vô cùng tỉnh táo, khả năng uống rượu lái xe cực kỳ thấp.

Cái này, sao lại thế này! Thế mà bọn họ có thể tìm ra video lúc đó? Người đó rõ ràng đã nói, camera ở hiện trường đã hỏng cả rồi mà!

Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây!

Miệng cô ta run lập cập, trong lòng lại nhanh chóng tính toán thế nhưng không tìm ra được cách nào, Lưu Mỹ Phân bên cạnh cầm lấy tay con gái, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp y hệt.

Trên màn hình Kiều Quảng Lan đang lái xe, tuy rằng biểu cảm có chút mất tập trung, thế nhưng nhìn qua cửa kính xe có thể thấy thỉnh thoảng cso vài chiếc xe vượt qua, điều này chứng mình hướng hắn chạy tuyệt đối đúng chiều, hơn nữa tốc độ xe cũng không nhanh, vì thế mới có chuyện nhiều lần bị xe đằng sau vượt qua.

Đám người tại hiện trường không nhịn được lén lút đánh giá biểu cảm Uông Tình, có người bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, mà đại đa số mọi người vẫn nghiêm túc nhìn vào màn hình lớn, bọn họ muốn biết kế đến xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, Kiều Quảng Lan đã lái đến đoạn đường cạnh công viên hắn xảy ra chuyện, bởi vì nơi đó rất hẻo lánh, lại có ít người đến, nên công viên này nhìn qua rất hoang vu, lan can bên cạnh đã bị gỉ còn không nói, thậm chí có vài miếng đã bị bung ra.

Ngay sau đó có một chiếc ô tô khác lạng lách đâm ra từ trong trung tâm công viên, tốc độ xe cực nhanh, còn chưa đợi Kiều Quảng Lan phản ứng đã lập tức đâm vào một bên xe hắn làm xe lõm vào một khối, thậm chí ngay cả chiếc xe cũng bị trượt đi vài mét, tiếng xa chạm kịch liệt và tiếng thắng xe truyền đến, Kiều Quảng Lan đụng đầu lên cửa sổ xe, hôn mê tại chỗ.

Mà trong chiếc xe khác bởi vì có hắn làm đệm nên mẹ con Lưu Mỹ Phân và Uông Tình chỉ bị thương nhẹ.

Tất cả chuyện xảy ra vừa nhanh vừa bất ngờ khiến không ít người nhìn đến mức choáng váng.

Trương Di không nhịn được cũng hét lên một tiếng kinh hãi --- Cô là trợ lý của Sở Tranh, bởi vì đi theo ông chủ cho nên cô may mắn được chứng kiến hiện trường lật mặt này, bây giờ cô nhìn cực kỳ chăm chú, dường như còn quên mất mình đến đây là để làm việc.

Cô khiếp sợ nhìn tất cả mọi thứ xảy ra, sau đó còn thấy mẹ con kia sau khi xuống xe thì việc đầu tiên làm không phải là gọi xe cứu thương mà là lái xe đi, dọn dẹp mặt đất tại hiện trường, cố gắng xóa sạch dấu vết mấy cô ta gây ra trước đó.

Thậm chí Uông Tình còn lấy từ trong xe của mình ra một lon bia, bóp miệng Kiều Quảng Lan rồi rót xuống, sau đó cô ta còn cẩn thận lau khô mặt cho hắn.

Người ở đây và người trên màn hình đều giống nhau, Trương Di há hốc mồm, sau đó dâng lên sự giận dữ.

Đây có còn là người nữa không? Gây chuyện hại người rồi còn có thể tỉnh táo không quan tâm mạng người, đã thế còn nghĩ đến việc làm sao thoát tội, thậm chí hôm nay còn lật lọng vu hãm, chỉ vào mặt người bị hại mà mắng nữa!

Cô ta không sợ báo ứng sao?!

Hồi đầu, Uông Tình có thể có lối tư duy kín kẽ và nói năng rõ ràng là do cô ta tự tìm được cho mình lý do để trốn tránh trách nhiệm, đây là một loại ích kỷ và lạnh lùng đến từ sâu trong xương, thật sự là vô liêm sỉ!

Vì thế đến cả người ngoài cuộc cùng cảm thấy khó mà không phẫn nộ cho được, thế nhưng Kiều Quảng Lan là người trong cuộc lại phải đối mặt với lời chửi rủa và chỉ trích thì trong lòng nghĩ thế nào? Huống hồ đây còn không phải là lần đầu nữa, còn có chuyện hộ lý ngược đãi hắn trước đó nữa.... Trương Di nhìn Kiều Quảng Lan gồi trên ghế không lên tiếng, trong lòng cảm thấy xót xa thay hắn.

"Sự thật không phải như vậy! Đoạn video này là giả!"Uông Tình cắn răng, bỗng nhiên hô lên.

Cô ta vươn tay chỉ vào Kiều Quảng Lan, mặt cô ta như bị vấy bẩn nên phẫn nộ và không tin nổi, "Sao anh có thể làm ra chuyện như thế chứ? Không sợ cha mẹ anh trên trời có linh thiêng cũng không yên à... A!"

Bây giờ cô ta còn muốn hắt nước bẩn lên người Kiều Quảng Lan, Trương Di nghe mà tức giận cực kỳ, cô chỉ hận không thể lao lên đánh cô ta một trận, suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu đột nhiên có thứ gì đó bay qua đập lên đầu Uông Tình rồi rơi xuống đất nát tanh bành.

Uông Tình bị ngắt lời hét thảm một tiếng sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống.

Trương Di ngây ngẩn cả người.

... Ông đây luyện được thần công cách núi đánh trâu này hồi nào vậy?

Nhưng cô đã nhanh chóng phát hiện, ra tay không phải là thần công của cô mà là ông chủ bên cạnh!

Lưu Mỹ Phân kinh ngạc hô lên một tiếng, bà ta vội vàng chạy đến xem vết thương của Uông Tình thì phát hiện thì ra thứ đập vào đầu cô là một cái cốc thủy tinh, giữa ngón tay Uông Tình hình như đang chảy máu.

Toàn bộ người ở hiện trường ồ lên, dường như bọn họ đều bị trận xoay chuyển liên tiếp này của buổi họp báo làm cho ngây người, bỗng chốc bọn họ cũng không biết nói gì, cũng chỉ có Lưu Mỹ Phân hét lên tức đến phát run rồi chỉ vào Sở Tranh: "Mày dám đánh người cơ à!"

Sở Tranh vung tay hất tay Lưu Mỹ Phân: "Tôi đánh thì sao? Bà lắm mồm thêm một câu với cậu ấy nữa xem!"

Ấn tượng của anh qua màn hình với người khác vẫn luôn dịu dàng cao quý ấm áp như gió xuân, bình thường đừng nói là nổi nóng, số lần trên mặt không mang theo ý cười còn hiếm nữa là --- Lấy thân phận của anh, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không cần phải mất khống chế như thế.

Bởi thế giận dữ hiếm thấy của Sở Tranh lập tức trấn áp tất cả mọi thứ, xung quanh yên tĩnh một hồi.

Sở Tranh ném cái cốc này đi rồi mới thoáng dập được một chút lửa giận nơi lồng ngực, đầu anh cũng dần tỉnh táo hơn một chút. Anh rút ví từ trong áo ra cũng không cúi đầu hìn, trực tiếp đập một xấp tiền về phía đối phương: "Phí chữa bệnh hết bao nhiêu, tôi chi. Nhưng tôi nhắc nhở cô, đừng có cho là tôi không quan tâm, cô còn dám ăn nói linh tinh chửi bới người khác nữa thì tôi còn dám ra tay. Đánh cô quá mức một lần thì bồi thường tiền một lần, vào cục cảnh sát cũng chẳng sao, chết người thì tôi đền mạng."

Trợn mắt ngoác mồm!

Nhìn mà than thở!

Cậu chủ Sở đây là thẳng thắn đứng ra xả giận cho Kiều Quảng Lan sao? Thật là, năng lực bạn trai quá cao! Bộ dáng lấy tiền đập người này đẹp trai đến mức ngu người, chiêu hiểm này cực thích hợp dành cho mấy đứa khốn nạn đấy!

Vốn dĩ khu bình luận đang nghiêm túc thảo luận bỗng nhiêm biến thành một chuỗi dài "yooooooo".

Thấy chuyện ngày càng loạn, Vương Tuệ Mẫn không thể không ra cứu cánh --- thực tế, làm phóng viên nhiều năm vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nghệ sĩ không kiêng nể gì truyền thông như thế. Trước đó đã có một Kiều Quảng Lan nói chuyện không nể nang, giờ lại thêm một người dám ra tay!

Cô ta âm thầm hít một hơi thật sâu rồi cầm mic lên: "Nghe nói ngài Sở đây và cậu Kiều là bạn rất thân, chúng tôi cũng có thể hiểu được cảm xúc mất khống chế bây giờ của anh, thế nhưng vì để làm rõ chuyện này và cho mọi người một câu trả lời, tôi rất muốn nói thêm vài câu ở đây. Dù sao thì trước mắt có rất nhiều điểm đáng nghi, video này lại đến một cách trùng hợp như thế, dù sao cũng phải bảo đảm được tính chân thực chứ, đúng không?"

Sở Tranh cười lạnh, nhìn Vương Tuệ Mẫn bằng ánh mắt sắc bén. Nữ phóng viên này không hổ là át chủ bài của 'Tuần báo thành phố Yến', phản ứng rất nhanh nhạy. Câu nói mới rồi của cô ta ý tứ rất rõ là đang ám chỉ cho khán giả thấy, bởi vì quan hệ của anh và Kiều Quảng Lan tốt nên anh mới có thể kiên định đứng cạnh ủng hộ Kiều Quảng Lan, còn thực tế sự thật thế nào thì còn chưa rõ.

Tiếc là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cô ta khôn vặt sai chỗ rồi, cô ta không bận tâm muốn đào bới tin tức lớn, thế nhưng không nghĩ đến bản thân có vì thế mà phải trả giá lớn hay không, mà cô ta cũng đánh giá quá thấp tình cảm Sở Tranh dành cho Kiều Quảng Lan,

Sở Tranh lạnh mặt muốn mở miệng, Kiều Quảng Lan đã bất ngờ kêu một tiếng: "Sở Tranh!"

Sở Tranh lập tức nhìn về phía hắn, hai người trao đổi ánh mắt chốc lát, Kiều Quảng Lan khẽ lắc đầu.

Sở Tranh im lặng một hồi mới mím môi về lại chỗ bình ổn cảm xúc mới lạnh nhạt nói: "Vậy hỏi đi."

Ánh mắt Vương Tuệ Mẫn đảo qua hai người bọn họ một vòng, cô ta không nghĩ gì khác, chỉ nghi ngờ Sở Tranh và Kiều Quảng Lan có hợp tác hay thỏa thuận gì đó mà thôi

Vương Mẫn Tuệ nói: "Cô gái cung cấp video đây là Lý Trân đúng không nhỉ? Cô Lý tôi thấy cô khá quen, xin hỏi người đâm xe ngày hôm qua là cô sao?"

Lý Trân nói: "Là tôi."

Vương Mẫn Tuệ nghi hoặc mỉm cười: "Phạm pháp thì dù không gây ra thương vong về người thì ít nhất cũng bị tạm giam trong cục cảnh sát đúng không? Còn có buổi họp báo này cần có thư mời mới vào được, xin hỏi vì sao cô xuất hiện ở đây?"

Cô ả dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu như là Quốc Tế Hoa Thịnh mời được cô Lý đây vậy tại sao trước khi mẹ con Lưu Mỹ Phân xuất hiện mọi người không tung ra đoạn video này để giải thích chuyện tai nạn xe cộ từ đầu đến đuôi?"

Trợ lý Lương và Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự mờ mịt trong mắt đối phương, trợ lý Lương nói: "Cô Lý đây cũng không phải do bọn tôi mời đến."

Vương Mẫn Tuệ nói: "Vậy thì..."

"Là tôi bảo lãnh để cô ấy được thả ra tạm thời, thư mời cũng là tôi đưa."

Sở Tranh ngắt lời cô mà không đổi sắc mặt: "Chuyện đó tôi cũng không nói trước với bất cứ ai, Quốc Tế Hoa Thịnh cũng không biết chuyện này, tình huống cụ thể thì để cô Lý nói đi. Mặc dù tôi chưa từng làm phóng viên, nhưng cũng đã gặp không ít, nếu chỉ là phỏng vấn từ một phía thì nói rõ cô cũng chả biết gì, cũng không biết lúc nào đó sẽ phỏng đoán vài chuyện, thời gian còn lại thì để cho người ta nói với, coi chừng chém ra gió to quá gãy mất lưỡi đấy."

Vương Mẫn Tuệ nghẹn lời, Lý Trân thì không biết phải làm sao, Sở Tranh chỉ vào một phóng viên, nói thẳng: "Xin đưa micro cho cô gái kia một chút, cảm ơn."

Phóng viên kia là nhân viên làm việc cho Starlight Media trực thuộc nhà họ Sở, vì thế người kia không đợi Sở Tranh nói lần hai đã đưa micro bằng hai tay qua

Lý Trân nhận lấy micro, cô siết chặt nó trong tay như bị tâm thần, bỗng nhiên, không biết vì sao, cô quay đầu nhìn về phía chố ngồi của Kiều Quảng Lan.

Không hiểu sao Kiều Quảng Lan nhìn nhau với cô trong chốc lát mà có chút không hiểu chuyện gì. Lý Trân như có được loại dũng khí nào đó, cô nhấc micro lên, nói: "Nửa năm trước lúc tôi mới chia tay với bạn trai thì bị trầm cảm nhẹ."

So với Uông Tình, tất nhiên cô không phải là người giỏi kể chuyện, sau khi cô nói xong câu đầu tiên thì suy nghĩ một chút, cô cảm thấy không hợp logic lắm,vì thế cô sắp xếp lại ngôn ngữ rối loạn rồi mới bổ sung: "Là thế này, quan niệm nhà tôi vẫn khá bảo thủ, tôi tiếp nhận giáo dục như thế từ bé nên tôi cực kỳ đặt nặng vấn đề quan hệ trước khi kết hôn. Thế nhưng bạn trai cũ của tôi từng cố ý chuốc say tôi rồi cưỡng hiếp, rồi hai tuần sau anh ấy lại nói với tôi lời chia tay rồi đi du học nước ngoài, chuyện này tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng tôi, tôi thường mong anh ta chết đi cho rồi."

Kiều Quảng Lan nghĩ thầm trong lòng, đây là cái thế giới quái quỷ gì đây, nước bẩn hắt cả lên người ông đây, kế đến không phải cô ta lại tính nói thật ra mình là bạn trai cũ nữa chứ? Phiền ghê.

Cũng may hắn còn chưa xui đến mức ấy, Lý Trân cũng không có dự tính nói thế: "Sau khi làm chuyện quá đáng xong rồi tôi không thể làm gì hơn tự giết anh ta trong lòng, tôi có thể giết chết anh ta trong thế giới ảo, thế nhưng tôi cũng không thể xả được hết giận trong lòng. Cho đến ngày đó tôi vô tình xem phỏng vấn của Lâm An Nghi thì mới nghe cô ấy nói chuyện của anh."

Lý Trân không đổi sắc mặt nói với Kiều Quảng Lan: "Lúc tôi mới nghe thấy lời của cô ấy liền cảm thấy bản thân muốn giết anh."

Kiều Quảng Lan: "..."

Anh phần nào hiểu được suy nghĩ của Lý Trân, cô gái này vốn dĩ tinh thần có vấn đề, vì thế trong tiềm thức cô xem hắn như thế thân của bạn trai cũ, cho nên với cô mà nói, giết chết 'Kiều Quảng Lan' cũng như một loại báo thù.

Cùng lúc đó, hắn nghĩ đến một việc quan trọng hơn: "Cho nên lúc cô quay video thật ra là cố ý theo dõi tôi, muốn giết tôi, đúng không?"

Lý Trân nói: "Đúng, tôi theo dõi anh cũng lâu lắm. Ngoại trừ video này còn có nhiều video nữa, thế nhưng cũng chỉ là hành động bình thường khi ra cửa, nó không có ý nghĩa gì nên tôi cũng không giữ làm gì."

Kiều Quảng Lan: "... À."

Bị ép làm một vật tế thần, hắn thật sự không biết nói gì hơn --- một người phụ nữ, chỉ vì lời nói dối của một người phụ nữ khác, cảm thấy hắn đáng ghét giống như bạn trai cũ của cô ta, cho nên muốn giết người... Cho dù có xui xẻo cũng không ai xui xẻo một cách kì diệu như thế.

Lý Trân nói liên tục một hồi, lời của cô có chút hỗn loạn, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe hiểu của người ở đây. Vốn dĩ Lý Trân hận Kiều Quảng Lan thấu xương muốn giết chết hắn, thêm cả Lý Trân vẫn không lưu luyến cuộc sống của bản thân, vì vậy cuối cùng cô chọn cách đồng quy vu tận như vậy.

Thế nhưng điều khiến cô không nghĩ đến là thì ra sự khủng khiếp của cái chết thì phải đến thời khắc cái chết mới có thể cảm nhận được rõ, những lời giận hờn hay oán trách trước đó cũng chỉ như là một hồi nói bậy. Thế nhưng lúc cô hối hận thì xe đã mất khống chế, cho nên lúc Lý Trân chắc chắn bản thân phải chết cũng lúc cô thấy được Kiều Quảng Lan đẩy mình ra.

Cô phí sức muốn thực hiện một hồi 'báo thù', thế nhưng cô không nghĩ được người muốn giết đã né đi được, đã thế còn cứu mạng cô, trong thoáng chốc đó, trong lòng cô có một loại tuyệt vọng khó mà diễn tả thành lời.

Lúc ấy cô chưa từng nghĩ đến Kiều Quảng Lan sẽ lần nữa lên xe cứu mình.

Có lẽ mong muốn ban đầu của người này cũng không phải là cứu mình Lý Trân, thế nhưng dù sao đi nữa, Lý Trân sống là nhờ hắn.

Kiều Quảng Lan mím môi như con nít, thế nhưng hắn vẫn không vui, vì thể chỉ nói một cách lạnh nhạt: "Vì thế cô muốn báo đáp tôi nên mới lấy ra đoạn video này sao?"

Lý Trân nói: "Không phải. Chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ cậu không phảo là loại người như lời mà Lâm An Nghi nói. Hơn một giờ sáng hôm nay, cậu chủ Sở đến cục cảnh sát gặp tôi, anh ấy hỏi tôi vì sao muốn giết cậu, vì thế tôi nói nguyên nhân, nhưng anh ấy hỏi tôi, vì sao lại tin Lâm An Nghi... Đột nhiên tôi phát hiện, tôi cũng không biết. Có thể tôi rất cần một người để trút giận, nếu không phải anh thì cũng sẽ là người khác."

Giọng của Lý Trân hạ xuống dần, có lẽ lúc này cô bình tĩnh nghĩ lại cũng thấy bản thân thật buồn cười.

Cô nhớ khi ấy gặp Sở Tranh, sắc mặt anh rất tệ, một nửa là mệt, một nửa có lẽ là vì cô muốn gây nguy hiểm cho Kiều Quảng Lan, vì thế bản thân người đó rất không hài lòng với cô.

Hết chương 114.

Edit: Thời gian qua tui hơi bận vụ chuyển trọ và thi bằng tiếng anh nên không có thời gian đăng chương. :v Qua đoạn thời gian nữa rồi tui chăm chỉ đăng lại nè. hihi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.