Mới qua được mấy ngày chứ? Tại sao ác bá lại bắt đầu cầm cặp trốn tiết rồi?
"Phong Túc, cậu đứng lại một chút coi. Cậu không thể ngồi học nghiêm túc một chút sao? Mấy ngày hôm nay cậu đều trốn tiết rồi đấy." Lớp trưởng Kỳ Ngôn nhức hết cả đầu với ác bá. Cậu ta cũng khổ lắm đấy chứ.
Phong Túc lại làm như không nghe thấy, bước càng lúc càng nhanh. Đến khi Kỳ Ngôn không thèm đuổi theo nữa mới dừng lại. Ai quan tâm chứ, cậu không thích học chút nào.
Rất nhanh, cậu chạy đến chỗ sân bóng, tìm gốc cây có bóng ngồi xuống. Vào tiết rồi, chắc giáo viên sẽ nổi đóa với Kỳ Ngôn đây mà. Không liên quan cho lắm nên cứ kệ đi.
Phong Túc ngồi dưới gốc cây quan sát, chỗ sân bóng trong trường đang có người chơi. Nhìn quần áo chắc không phải của Đào Niên, có thể là học sinh trường khác mượn sân.
"Bạn học, đội tôi đang thiếu người. Không biết cậu có thể tham gia không?"
Một nam sinh tiếp cận Phong Túc, vô cùng thân thiện hỏi cậu. Cậu cảm thấy dù sao cũng chẳng có gì làm cả, chơi một chút cũng không mất gì.
"Được." Gật đầu đồng ý xong, cậu đứng dậy đi về phía sân bóng, cởi áo đồng phục bên ngoài ra đặt lên ghế.
"Đội tôi đủ người rồi."
"Gì thế, nhìn giống thư sinh như này có chơi được không vậy?"
"Cậu ta sao mà trắng thế?"
"Ê ê, có chơi đi không? Bình luận vừa thôi, lát thua nhớ gọi ba ba."
Phong Túc nhìn đám người tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thanh-hac-le/2724155/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.