Cuối giờ học, Phong Túc đem bài tập của cả lớp đến văn phòng để nộp. Vừa hay lại gặp thầy Chu Viễn, ông ấy rất hay liên lạc với anh trai cậu nên cậu khá là không thích.
"Trì Hạc đấy à. Gần đây Phong Túc đã không trốn học nữa rồi, em làm tốt lắm."
"Vâng, thưa thầy." Phong Túc ngoan ngoãn gật đầu nói, gì chứ nếu không phải cậu bị hoán đổi thì tuyệt đối không có chuyện cậu sẽ an phận tận một tháng đâu.
"Tuy rằng anh trai em ấy lo lắng cho em ấy, nhưng em ấy lại rất nhởn nhơ. Thầy không biết em ấy đến đây làm gì nữa..." Chu Viễn bắt đầu vô thức than thở.
Phong Túc nghe vậy hơi sững người lại, tại sao cậu lại phải nghe thầy giáo phàn nàn chứ? Phong Niên, nếu như không ép cậu, cậu cũng đã không làm đến mức này. Cậu cũng không vì bất cứ điều gì mà đến Đào Niên cả.
"Có thể cậu ấy có suy nghĩ khác."
"Em ấy có suy nghĩ khác cái gì chứ? Rõ ràng em ấy đang chạy trốn... Thôi không nói nữa, sắp đến kì thi khảo sát chất lượng đầu tiên của lớp 11 rồi, em chuẩn bị cho tốt."
Phong Túc nghe lời Chu Viễn nói xong tâm trạng đột nhiên tắt ngúm. Đột nhiên nhớ đến mấy cái tin nhắn của anh trai từ tuần trước.
Nếu lo lắng như thế tại sao ban đầu lại vẫn kiên quyết làm theo ý mình chứ? Phong Niên, anh là đồ ngốc.
"Ấy, Túc ca, lâu lắm rồi không thấy cậu dạo này cậu chạy đi đâu thế?" Cố Lẫm khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thanh-hac-le/2724135/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.