Phong Túc quay về phòng của mình ngả người nằm lên giường, úp mặt vào gối. Có mùi thơm ngọt, giống như mật ong. Là mùi sữa tắm của Trì Hạc sao? Phong Túc cảm thấy bản thân rất buồn ngủ, đến động cũng không muốn động nữa rồi.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Phong Túc chậm chạp ngồi dậy ra ngoài mở cửa. Bên ngoài là Trì Hạc, cậu ngạc nhiên nhìn hắn. Người này sao lại tới đây?
"Cậu..." Còn chưa kịp nói hết câu đã nghe Trì Hạc nói.
"Cởi áo ra."
???
Phong Túc cứng đờ người, đây là chuyện gì?
Biến thái đấy à?
"Chê vết thương không đủ nặng à? Ít nhất cũng phải xử lý qua." Trì Hạc nhìn cái dáng vẻ như nhìn tên biến thái của Phong Túc thì đến gần, ấn lên lưng của cậu.
Tuy lực ấn không mạnh nhưng cậu cũng cảm nhận được cái sự nhoi nhói sau lưng. Sao hắn ta biết được? Cậu còn đang lười xử lý đây. Phong Túc ngoan ngoãn vén lưng lên để Trì Hạc xử lý qua một chút.
Trì Hạc trong lúc xử lý vết trầy xước cho Phong Túc, hắn hỏi: "Tâm trạng tệ à?"
"Ừ, tệ." Phong Túc lười nhác đáp lời, tâm trạng của cậu đúng là rất tệ. Mỗi khi tâm trạng giống như bị chó cắn cậu sẽ tìm đám côn đồ chặn đường đánh một trận. Sau đó là ăn kẹo giống như một thói quen.
"Kẹo ngọt có thể xoa dịu tâm trạng, nhưng đừng lạm dụng. Điều này hẳn là cậu biết rất rõ, đúng không học bá giả học tra?" Trì Hạc nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thanh-hac-le/2724134/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.