Chuyện này có thể đùa sao?
- Vậy thật tốt quá tài nguyên tu luyện trong 10 năm tới chúng ta không cần phải lo lắng.
Đoàn Nghĩa thấy mấy sư đệ hưng phấn đứng lên nói.
- Hại vị phó viện trưởng tạm thời ở lại tông môn nghiên cứu các người hãy căn dặn bọn đệ tử không được là phiền họ còn nữa chuyện này tạm thời không được truyền ra ngoài.
- Đại ca yên tâm chúng ta biết phải làm sao?
Nam Sơn tiểu quốc, Long phủ.
Đông Phương Phượng Nghi đang đứng trước phòng của nhi tử bên trong một luồn linh lực lúc mạnh lúc yếu như là có người đang đột phá sao nữa canh giờ trong phòng yên tĩnh trở lại cửa phòng lúc này mở ra.
- Ngọc nhi người đột phá thành công?
- Vâng.
Nhan Như Ngọc gật đầu trên nét mặt tỏ ra sự hưng phấn khó thể giấu, trong vòng nữa năm có thể từ người phàm đột phá linh úy là điều không thể tưởng tượng được ngay cả nhạc mẫu của nàng khi xưa cũng không thể làm được.
- Ngọc nhi con đúng thật là kì tài cho dù là ở tiên môn lúc trước ta cũng chưa thấy ai có thể làm được như con.
Nàng nghe mẫu thân khen trong lòng cao hứng chợt nhớ điều gì liền hỏi.
- Mẫu thân mấy ngày nay người có nhận được tin tức của Thắng Thiên không?
Nhìn thấy trong mắt nàng đầy vẻ chờ đợi Đông Phương Phượng nghi cười nói.
- Không biết kiếp trước tiểu tử kia tu được phúc đức gì lại có thể gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than/2425805/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.