Lúc này cửa phòng mở ra Nhan Như Ngọc bước vào phía sao nàng có 4 nha hoàn mang đầy thức ăn nhưng Long Thắng Thiên không chú ý đến họ toàn bộ tinh lực của hắn đều đặc trên người nàng, nàng vốn mang vẻ đẹp thanh thuần thoát tục như một tiên nữ không nhiễm bụi trần hôm nay lại vận thêm một thêm một bộ vấy dài màu trắng bên ngoài mang theo một vầng sáng nhàn nhạc e là tiên nữ cũng chỉ như thế này, Long Thắng Thiên lẩm bẩm.
- Không biết có nên tìm Tử Yên lấy thêm vài bộ không?
Nhan Như Ngọc bị hắn nhìn đến đỏ mặt nàng quay sang một bên nói.
- Các người mang thức ăn để lên bàn sao đó lui ra.
Đợi mấy nha hoàn lui ra nàng liếc hắn gắt một tiếng.
- Nhìn không đủ sao? Còn không mau đến ăn.
- Không đủ nhìn suốt đời cũng không đủ.
Nhan Như Ngọc trong lòng ngọt ngào, lúc nàng nhận được trang sức, y phục toàn bộ đều là bảo vật không nói đến trang sức chỉ riêng các bộ y phục phát sáng cũng làm cho nàng không rời mắt, những thứ thế này lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nghĩ đến tên này ngày thường chỉ thích trêu chọc nàng nhưng hắn lại vì nàng “thiên tân vạn khổ” làm nàng cảm động không thôi.
Long Thắng Thiên nhìn một bàn đầy thức ăn, đặt biệt là những món hắn thích.
- Ngọc nhi những món này là người vì ta mà làm sao?
- Ta… là phu nhân làm cho người nói người đi ra ngoài lâu như vậy sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than/2425742/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.