Long Thắng Thiên nhìn mẫu thân rời đi, sao đó lại liếc nhìn Nhan Như Ngọc thấy nàng cũng lén nhìn sang, hắn cười hắc hắc đi lại.
- Tiểu nhân thỉnh an Long thiếu phu nhân.
Nhan Như Ngọc da mặt mỏng làm sao chịu được hắn trêu chọc nàng nhìn xung quanh không thấy ai, lườm hắn một cái sao đó chạy về phòng mặt kệ Long Thắng Thiên hô loạn.
- Ngọc nhi mấy ngày nay có nhớ ta không?
Long Thắng Thiên tiến vào phòng liền kéo nàng vào ngực hỏi. Nhan Như Ngọc bị hắn làm cho giật mình hai tay đẩy ngực hắn không cho tiếp cận mình gắt một tiêng.
- Không có.
- Thật sự không có sao?
Nàng nhìn vẻ mặt hắn thay đổi trong lòng cảm thấy hả giận, ai bảo dám trêu chọc mình trước mặt nhiều người. Long Thắng Thiên thấy nàng không nói nữa liền thở dài.
- Xem ra là ta tự mình đa tình, lúc nào cũng nhớ đến nàng, nhớ nụ cười tỏa nắng, nhớ đôi mắt long lanh, nhớ đôi môi anh đào, ta càng nhớ dáng người nóng bỏng lúc nàng cởi áo xong… AA.
Hắn đang thao thao bất tuyệt liền bị nàng bịt miệng lại, Nhan Như Ngọc đang chăm chú lắng nghe nhưng càng nghe càng không ổn làm sao hắn có thể nói ra lời lưu manh như vậy. Long Thắng Thiên nhìn nàng mặt đỏ đến mang tai hắn nhây tiếp.
- Ngọc nhi nàng thật sự không nhớ ta sao?
- Thật ra thì có một chút, chỉ có một chút.
Hì hì đối phương đã lùi thì ta phải tiến.
- Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than/2425740/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.