“Yên Nhi..".
Tân Ninh khế nhúc nhích, thứ mềm mại kia liền trong tâm tay. Nghĩ một lút, Tân Ninh đưa tay qua...
Hửm?
Chờ đất
Trong đầu Tần Ninh, phong thần châu bị hồn lực bao quanh, chôn Phong Thần Châu ở chỗ sâu nhất trong biển linh hồn của mình.
Bên trong phong thần châu.
Doanh Tử Dị mắng long hồn và phượng hồn đang khai thác năng lượng của các ngôi sao: “Sự tin tưởng giữa người với người đâu?”
Long hồn mở miệng mắng: “Đồ không biết xấu hổi” “Ta cảm thấy ngươi càng không biết xấu hổi” Trong phòng.
Tần Ninh không hề kiêng dè mà tận hưởng sự mềm mại trong lòng bàn tay mình.
Không lâu sau.
“Ơ-huh...
Khúc Phỉ Yên khế cau mày, đột nhiên mở mắt ra nhìn Tân Ninh trên giường. “Ngươi tỉnh rồi!”
Tần Ninh mỉm cười gật đầu.
Khúc Phỉ Yến cảm giác được một bàn tay đặt lên ngực mình còn chưa
buông ra, nàng cúi đầu nhìn, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, sau đó nhìn Tân Ninh mắng: “Vừa tỉnh lại đã không thành thật”.
Tân Ninh thở ra một hơi, nói: “Lần này đã trôi qua bao lâu rồi?”
Lúc này, Khúc Phỉ Yên mới đặt bàn tay ngọc lên thắt lưng của Tân Ninh, nhẹ nhàng cởi ra, sau đó leo lên người Tần Ninh.
Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên kỳ lạ.
“Khoảng... ba tháng...”
Rất nhanh, trong phòng vang lên giọng nói đứt quãng của Khúc Phỉ Yên.
Ba tháng?
Tân Ninh sửng sốt.
Lần trước là tám ngàn năm, lần này là ba tháng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748652/chuong-10844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.