“Ta bên này, còn có bốn vị Tiên Đế có thể dùng được”. “Cộng cả lại, là hai mươi vị...”.
“Nếu như núi Thánh Long phái thêm người tới, ät hẳn phải là hai mươi vị trở lên, cho nên... hai mươi vị Tiên Đế, cũng chưa chắc đã đủ”.
Phương Thiên Thành vẻ mặt đầy bàng hoàng nói: “Tần công tử, người nói đến bây giờ, rốt cuộc là có ý gì? Chúng ta có phải đi tấn công phía Bắc nữa không?”
“Ừm".
“Hả?”
Phương Thiên Thành ngây ra, sau đó lập tức hiểu ra: “Ta hiểu rồi”.
Ban đầu ông ta cho rằng.
Phương Thiên Hòa dẫn theo mười vị Tiên Đế đồng hành, đên đây chỉ là để bảo vệ Tân Ninh.
Bây giờ xem ra, là có ý đồ khác.
“Nhưng mọi người đến đây nhanh như vậy, ta còn chưa biết, núi Thánh Long thế nào...”, vừa nói được một nửa, đôi mắt Phương Thiên Thành thoáng nghiêm lại, ngạc nhiên nói: “Nội bộ Phương tộc ta có gian tế?”
“Ừm”.
Phương Thiên Hòa gật đầu.
Chuyện nói đến đây, Phương Thiên Thành đã hoàn toàn hiểu ra.
Nghĩ ngợi một hồi lâu.
Phương Thiên Thành lập tức nói: “Nếu đã như vậy, người ta đã biết tỏng bài của chúng ta rồi, chắc chăn là sẽ phản kích lại, không chỉ là núi Thánh Long, còn có Cửu Âm tộc đứng ở phía sau núi Thánh Long nữa, chắc chắn sẽ phái Tiên Đế xuất chiến”.
“Đến lúc đó, chúng ta chắc chắn sẽ bị rơi vào thế yếu”.
Nhìn thấy biểu cảm lo lắng trên gương mặt của Phương Thiên Thành, Tân Ninh không khỏi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748618/chuong-10810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.