Tân Ninh lạnh lùng nói: “Hai huynh muội bọn họ chắc chắn chưa chết, chưa chết, bọn họ sao có thể không liên lạc với các ngươi!”
Phương Hoằng Hóa cười khổ nói: “Vô Ngân thúc, bọn họ thực sự chưa từng liên lạc với chúng ta, nếu không... chúng ta hà tất không nói?”
Nghe vậy, Tân Ninh bỗng cảm thấy không biết phải nói cái gì mới được.
'Tần Ninh lúc đầu chỉ cảm thấy, Thần Môn bị diệt, nhưng mấy vị Thiên tuế chắc chắn đều chưa chết.
Nhưng sau này, sau mỗi lần trải nghiệm, hiểu ra, khiến Tân Ninh cảm thấy, Cố Vân Kiếm... không có ngốc như vậy!
Cho dù Thần Môn bị diệt, hẳn cũng phải có những sắp xếp khác. Cụ thể là gì, Tân Ninh không rõ.
Người đệ tử đó của mình, từ trước đến nay... nếu mình có trăm cái tâm cơ, thì hắn ta cũng phải có đến nghìn cái.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy ba người Phương Hoằng Hóa không hề giống như đang lừa mình.
Trong từ đường. Mấy người đồng loạt yên tĩnh lại.
Tân Ninh từ từ ngồi xuống trên bồ đoàn, trong mắt mang theo vài phần bất lực và tưởng nhớ.
Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thiên Hòa, Phương Thư Lương cũng không biết phải nói gì.
Qua một rồi, Tần Ninh bỗng nhiên đứng lên nói: “Lần này trên đường đi chúng ta gặp phải đột kích, trong Phương tộc của các ngươi có nội ứng, cấu kết với núi Thánh Long và Nam Đẩu Thiên Tông, cho nên bọn họ mới có thể mai phục một cách chuẩn xác như vậy!”
Nghe vậy, ba người Phương Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748608/chuong-10800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.